Chương 329: Chị có biết mẹ em ở đâu không?
Lãnh Mạch đã bỏ đi.
Chỉ còn lại mình tôi lẻ loi, hai tay khum khum ôm lấy bầu không khí.
Trước đây khi chỉ có một mình, tôi cảm thấy rằng độc thân cũng hay, cứ tự do tự tại không hề thấy cô đơn, kể từ sau khi gặp được Lãnh Mạch thì tôi mới nhận ra rằng thế giới không có anh ấy tối tăm u ám đến nhường nào.
Sợ rằng… đây chính là cái mà người ta gọi là tình yêu chăng?
Tôi gục đầu ủ rũ đi vào nhà, vốn dĩ còn định nói với anh ấy về hộp huyết khế phong ấn cùng thanh kiếm nhỏ giắt eo nhưng không kịp, anh ấy đến vội vàng và đi cũng vội vàng, toàn bộ thời gian dùng để hôn và nói những lời nhớ nhung tình tứ, đâu thể nào còn ngồi xuống và nói về những chuyện khác được.
Ôi, buồn ơi là sầu!
Mong sao anh ấy sớm vượt qua được Thiên kiếp gì đấy, sớm trở thành vị vương mạnh nhất trong đất trời, sớm hạ bệ được Minh Vương, có như vậy thì tôi và anh ấy mới không còn phải sống trong sự đe dọa của mụ Minh Vương già nua kia nữa, có thể ở bên nhau chẳng bận tâm nghĩ ngợi điều chỉ.
Chắc chắn… anh ấy cũng muốn ở bên tôi, đúng vậy không?
Đêm đã về khuya giữa đường phố thênh thang, là thời điểm mà những hồn ma quỷ lang thang hay xuất hiện nhất, thích trêu ghẹo những người đi một mình nhất, đặc biệt là người có thể chất âm thịnh như tôi đây cực dễ bị ma nhát.
“Cô gái, đi chơi với chúng tôi nào.” Hai con ma xuất hiện bên cạnh tôi, một con bị chặt đôi đầu, một con thì rạch bụng, bên trong bụng không thấy cơ quan nội tạng.
Tôi chẳng có tâm trạng đâu đoái hoài đến chúng, cứ lững thững cúi đầu bước về phía trước.
“Ôi trời, quên mất là người này không nhìn thấy được chúng ta, hay là sờ mông cô ta nhỉ?” Con ma đầu chẻ đôi gợi ý.
“Được đấy được đấy!” Con ma bụng rộng thò †ay ra sờ mông tôi.
“Này hai anh giữ liêm sỉ, đạo đức cho loài ma quỷ với được không?” Tôi tránh né, trừng mắt lên nhìn chúng.
Hai con ma tròn mắt nhìn tôi chăm chăm như thể gặp phải ma, đồng thanh lên tiếng: “Cô có thể nhìn thấy chúng tôi à?”
Tôi lườm nguýt, lầm lũi bước đi.
Hai con ma đuổi theo, chặn lại trước mặt tôi, đầu chẻ đôi bảo: “Ôi mẹ ơi, tôi lơ lửng trong thành phố này bao năm rồi, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy tôi đấy! Cô là người có mắt âm dương trong truyền thuyết phải không? Nghe đâu móc mắt âm dương ra là chúng tôi có thể hồi sinh lại được”
“Thật không?” Bụng rỗng ngạc nhiên mừng rỡ: “Thế thì còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, giết cô ta đi rồi móc mắt cô ta ra, môi đứa mình một con mắt”
Hai con ma nói là làm, một con phía trước một con phía sau vươn cánh tay dài ngoằng về phía cổ tôi.
“Không muốn hồn xiêu phách lạc thì tôi khuyên hai anh mau cuốn xéo đi” Tôi đứng yên bất động.
Hai con ma khiếp sợ trước sự bình tĩnh của tôi, bèn dừng động tác lại.
Đầu chẻ đôi nói: “Cô không sợ chúng tôi à?”
Bụng rồng bảo: “Con bé này cũng to gan lớn mật nhỉ, nhìn thấy hai con ma đáng sợ như thế này mà cũng không thấy ghê rợn ư?”
Phụt, tôi liếc mắt nhìn chúng: “Hai anh cũng biết thân biết phận đấy, cũng cảm thấy là mình ghê rợn”
“Gon ranh chết tiệt này! Có phải là cô không biết ma quỷ đáng sợ thế nào không? Tôi sẽ cho cô mở mang tầm mắt ngay bây giờ!” Con Đầu chẻ đôi há hốc miệng, nhe nanh múa vuốt lao về phía tôi với dáng vẻ mà nó tự cho là kinh dị.
Tôi tung chân đạp vào bụng nó, đá văng nó ra xa, nó ngã nhoài ra đất, mặt ngơ ngác.
“Ôi mẹ ơi, con bé này nó chạm được vào chúng ta!” Bụng rỗng hét lên: “Tại sao con người lại chạm được vào ma quỷ? Khủng khiếp quá! Mau chạy thôi!”
Thế là hai con ma chạy mất tăm mất dạng.
Có lẽ là một hồn ma trẻ em đã chết quanh đây mà không tìm được mẹ đâu.
Tôi đi vài bước về phía trước, ngoảnh đầu lại, bên cạnh có một cây đèn đường, ánh sáng ngọn đèn rọi xuống bóng của cô bé.
Có bóng… là con người?
Gô bé đau buồn quệt nước mắt, phía bên kia ngã tư đối diện cô bé có một hồn ma nữ tay chân nằm trên mặt đất tóc tai lòa xòa không nhìn rõ dáng vẻ đang đăm đăm nhìn cô bé. Phía đăng sau cô bé có một hồn ma nam đang cầm chiếc bát, khuôn mặt gầy gò hốc hác, cũng đang nhìn chằm chằm vào cô bé.
Dần dần, tiếng khóc của cô bé đã thu hút những con ma chết xung quanh ngã tư này, và cả không ít ma quỷ từ xa hơn đang mò tới.
Ban đầu tôi không định nhúng tay vào, tôi đã tiếp xúc với thế giới tâm linh này được một thời gian, người ta bảo mỗi người một số phận, vốn dĩ thể chất của cô bé này đã dễ bị ma nhát, cô bé lại còn mặc váy đỏ, trong mắt bầy ma quỷ thì những chiếc váy đỏ dường như là một loại chất kích thích, và cũng là một dấu hiệu rất bắt mắt. Có lẽ là số phận khi mà giờ đây, cô bé ngồi ngay tại ngã tư đặt một thau lửa bên cạnh và cất tiếng khóc gọi ma quỷ đến.
Nhưng đột nhiên tiếng khóc của cô bé im bặt, quay sang nhìn tôi: “Chị ơi, chị có biết mẹ em ở đâu không?”
Trông cô bé rất dễ thương, hồng hào bụ bãm, nước mắt còn long lanh trong cặp mắt to khiến người ta không nỡ lòng nào bỏ lại. Tôi mủi lòng, quay bước lại gần, ngồi xuống trước mặt cô bé: “Này cậu bạn nhỏ, mẹ em ở đâu? Sao lại để em lại đây một mình?”
“Em không biết, mẹ nói một lát nữa mẹ sẽ đến, bảo em đứng đây đợi mẹ, nhưng em đợi lâu lắm rồi mà mẹ vấn chưa về”
Lúc này, cây đèn đường lắc lư dữ dội, tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Một con ma nữ tóc dài lơ lửng trên bóng đèn, khuôn mặt của con ma nữ bị tóc tai che khuất, bộ móng tay rất dài, cô ta hét vào mặt tôi dọa nạt.
Ngọn nến bên cạnh cô bé vẫn đang cháy, ánh nến lay lắt trước gió, gió thổi mạnh đến thế mà không bị tắt.
“Những thứ này do mẹ em bày à?” Tôi hỏi bé gái.
Cô bé gật đầu, quệt nước mắt: “Chị ơi, chị có thể nói cho em biết mẹ em đã đi đâu rồi không? Có phải mẹ không cần em nữa không?”
“Chắc mẹ em đã về nhà trước rồi, nhà em ở đâu để chị đưa em về” Tôi giơ tay ra kéo cô bé.
Gần như chỉ trong khoảnh khắc, những con ma vật vờ xung quanh đột ngột tiến lại gần, tôi và cô bé bị vây giữa đám hồn ma. Những con má hét về phía tôi, một con ma lên tiếng: “Đừng lo chuyện bao đồng, con bé này là đồ cúng của bọn tao, mau cút đi!”
Đồ cúng?
Tôi bỗng liếc thấy chỗ bé gái đang ngồi có một vệt đỏ, tôi kéo cô bé dậy, dưới mông cô bé là một trận pháp hình tròn vẽ bằng bút đỏ.
Rồi lại nhìn ngọn nến đang cháy kế bên, thau lửa cháy âm ỉ, cô bé gái mặc váy đỏ…
Tôi giật mình, hỏi cô bé: “Hình này cũng là mẹ em vẽ à?”
“Dạ! Mẹ nói em không được nhích mông ra khỏi chỗ này, nếu không thì mẹ sẽ đánh em, mẹ sẽ không cần em nữa” Cô bé nói rồi lại chực khóc.
“Tránh ra mau!” Lại một con ma nữa quát lên: “Đừng làm trễ giờ ăn của chúng tao!”
Những hồn ma bình thường không thể làm con người bị thương, trừ khi… là trận pháp do con người tạo ra.
“Đây là trận âm nhân, nhóc con, dắt con bé tránh ra” Giọng nói của Lãnh Mạch bất chợt vang lên phía sau tôi.