Chương 372: Còn có thể gặp lại
Bọn họ đồng thời trừng tôi: “Cô tốt ở chỗ quái nào chứ?”
Tôi bị bao thành cái bánh chưng, chẳng qua không có Tống Tử Thanh và yêu quái bị bao kín đầu vây chừng quanh, chúng tôi vẫn còn ở trong sân đùa giỡn,Thúy Hoa tìm đến nói với tôi: “Cô Đồng, lát nữa phải tổ chức lễ tang-cho Cẩu Đản, cô… ở lại tham dự/xong rồi hãng đi”
Lễ tang của Cẩu Đản sao…
Kỳ thật tôi không muốn đi, càng không muốn đối mặt với việc bằng hữu từ trần, nhưng đây chính là lễ phép và sự tôn trọng cơ bản nên vẫn gật đầu đồng ý: “Được”
Tang lễ của Cẩu Đản rất giản:dị, tuy rằng Thúy.
Hoa chỉ mời hơn chục người, đều là bạn bè thân thiết, nhưng cả quỷ giới, ngoại trừ Óúỷ hồn đầu thai chuyển giới còn lại chỉ có quỷ thường; quỷ sai, phán quan, Mạnh Bà, Đầu Trâu Mặt Ngựa, thậm chí cả Diêm Vương, tất cả đều mang vẻ trang nghiêm, cùng nhau mặc niệm.
Xác của quỷ sai sẽ được ném vào sông Vong Xuyên, trôi theo sông Vong Xuyên đến địa ngục vô tận, cuối cùng được luyện hóa.
Chúng tôi đi theo-phía sau xe tang, Thúy Hoa ôm một đứa nhỏ còn được bọc trong tã lót đi phía trước, đi lên cầu Nại Hà, đi ngang qua đá Tam Sinh, Mặt Ngựa không có dí sát vào mặt tôi, tôi đi ngang qua tảng đá thì thấy trên mặt nó có khắc dòng chữ rất nhỏ: ba đời ba kiếp, không rời không bỏ.
Đại khái chắc là Mặt Ngựa khác lên.
Ba đời ba kiếp, Không rời không bỏ…
Là tình yêu cố chấp,đến cỡ nào chứ.
Xe tang xuống khỏi cầu Nại Hà, đến bên bờ Vong Xuyên, những bông bỉ ngạn đỏ thẫm giữa dòng sông nở thành từng chừñh, rực rỡ xinh đẹp, mỗi bông một vẻ, phủ kín cả mặt†.sông Vong Xuyên, trải dài theo con sông, dẫn lối chó linh hồn người chết đi đến vô tận hư không.
ở giữa những bụi hoa có một cây đại thụ che trời, trên cây kết đầy quả thực, quả thực phát ra đủ loại màu sắc khác nhau, vô cùng tươi đẹp.
Cả đoàn người lùi đến dưới tán cây, bọn người Thúy Hoa ở phía trước, đưa xe tang vào giữa dòng sông, sau đó tất cả mọi người nhắm mắt lại, vì Cẩu Đản mà cầu nguyện.
“Đồ ngốc, cô có biết vì sao quả trên cái cây này lại sáng lên không?” Yêu quái trộm bí mật nói chuyện với tôi.
Tôi lắc đầu: “Vì sao vậy?”
“Trong truyền thuyết của địa phủ, chỉ có duy nhất cái cây này có thể kết được quả phát sáng, nhân viên có chức vụ của địa phử sau khi chết đi, linh lực trong cơ thể sẽ bị phong ấn rồi kết thành quả trên cây này, cỡ đợi thế hệ tiếp theo, hoặc là một người hữu duyên đến hái sẽ có được linh lực của bọn họ”
Lúc này, phút mặc niệm đã xong, tôi liền quay đầu nhìn thử cái cây.
Bất chợt, ký ức lại lần nữa sống dậy trong tôi.
Trong quá khứ, có một lần Lãnh. Mạch từng nói với tôi, nước sông ở cầu Nại Hà không bao giờ có cá, bên cạnh cầu Nại Hà nở đầy hoa bÈngạn, trong đó có một cây đại thụ, kết được quả phát sáng, cực kỳ xinh đẹp.
Khi đó tôi vô cùng hưng phấn nói: “Lãnh Mạch, vậy anh nhất định phải mang em đi xem một chút”
Anh ấy đồng ý, tôi liền quấn lấy anh nói phải ngoéo tay làm chứng, anh mắng tôi trẻ con, nhưng ngón út lại để lên ngón út của tôi, ngay lúc tôi cười xuất hiện cái lúm đồng tiền liền cúi người hôn tôi.
Anh nói: “Anh ở Minh giới, chưa từng thích người con gái nào”
Anh nói: “Muốn thành người phụ nữ của anh cũng không nhìn lại thực lực của bản thân xem”
Anh nói: “Đừng sợ, anh luôn ở bên cạnh em”
Anh nói: “Không một người đàn ông nào được phép chạm vào em, ngoại trừ tôi”
Anh nói: “Em là người phụ nữ của anh, vật nhỏ”
Anh nói: “Sớm hay muộn cũng có một ngày, anh sẽ trở thành Chí Tôn Vương, sẽ không một ai có thể làm hại em được nữa”
Vết thương trên xương bả vai bền trái lại bắt đầu âm ỉ đau.
Tôi che miệng vết thương lại.
Anh từng ôn nhu như thế, triền miên làm cho người ta mê đắm, thậm chí lúc Miêu Quái muốn giết chết tôi, tình nguyện lấy tính mạng ra bảo vệ tôi, tôi vẫn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn mới có thể gặp được một người đàn ông tốt đến như thế. Đến tận bây giờ tôi mới hiểu được, anh đối tốt với tôi chỉ với điều kiện tiên quyết đó là tôi của quá khứ, một tôi không .có ảnh hưởng đến sự nghiệp và dã tâm của anh.
Một khi tôi biến thành trở ngại cản trở nghiệp lớn của anh, sẽ biến thành như ngày hôm nay.
Không phải-anh đối với tôi không tốt, không phải anh không có tình cảm với tôi, nhưng mà ở trong lòng anh, dã tâm và bản thân anh luôn cao hơn hết thảy mọi thứ.
Tôi dùng thời gian Bao lâu để chứng minh tôi thương anh rất nhiều, thì anh lại dùng bấy nhiêu thời gian để chứng minh tôĩ èó bao nhiêu ngu ngốc.
Ha.
Đơn phương tình nguyện, đã định sẽ thua.
Tôi chấp nhận.
“Sao vậy, không thoải mái sao?” Tống Tử Thanh hỏi tôi.
“Không sao cả” Tôi thản nhiên cười cười, nhìn những quả thực sặc sỡ trên cây: “Chỉ là đang nghĩ, tôi có thể hay không trở thành người hữu duyên của một quả thực nào đó.”
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, các quả thực trên cơ bản là đều có truyền thừa riêng, nếu muốn trở nên mạnh mẽ thì tự bản thân phải nỗ lực phấn đấu”
Tống Tử Thanh nói, Tôi cười, vốn dĩ tôi chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
“Xem kìa”:Yêu quái chỉ tay vào chỗ đại thụ.
Tôi nhìn theố hướng chỉ, ngay giữa nhánh cây cành lá xum xuê, một mầm xanh nhỏ đang dần hiện ra, sắp kết thành quả.
“Đây là… Chẳng lẽ là linh lực quả của Cẩu Đản sao?” Tôi vừa mừng vừa sợ hô lên.
“Khẳng định là nó” Tống Tử Thanh và yêu quái đồng thời lên tiếng. 2 “Tuy rằng Cẩu Đản đã đi đầư thai chuyển thế, nhưng vẫn để lại căn cứ minh chứng sự tồn tại của anh ta với chúng ta, có lẽ một ngày nào đó duyên phận sẽ để cho mọi người gặp lại nhauZ Tống Tử Thanh cụp mắt nhìn tôi.
“Gặp lại nhau…” Tôi nhỏ giọng cường điệu lời nói của cậu ta: “Còn có thể gặp lại nhau sao…”
“Nhất định có thể” Yêu quái nói, Nhất định có thể.
Cẩu Đản.
Tương lai, một ngày nào đó, chúng ta nhất định có thể gặp lại nhau.
“Cô Đồng” Thúy Hoa đi tới, trong tay ôm một đứa bé.
Ba người chúng ta cùng hồi phục tỉnh thần.
“Tang lễ cử Hành xong rồi sao?” Tôi hỏi Thúy Hoa.
“Rất thuận lợi, cử hành xong cả rồi, cám ơn cô đã tới tham dự” Š “Chị Thúy Hoa, chị quá›khách khí rồi”
“Thật ra..” Thúy Hoa muốn nói lại thôi.
Tôi nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Thật ra, vẫn còn một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ” Thúy Hoa cắn răng nhìn vế phía tôi.
“Chị Thúy Hoa, nếu có việc gì em có thể giúp thì cứ nói đừng ngại.”
Thúy Hoa thở dài, đưa đứa bé trai phấn nộn trong ngực cho tôi xem: “Con của Cẩu Đản còn chưa có tên gọi, nó là một sự ngoài ý muốn, tên của tôi với Cẩu Đản cũng không dễ nghe gì, tôi lại không có học thức, cô Đồng là ân nhân của chúng tôi, tôi nghĩ, muốn nhờ cô Đồng giúp đỡ đặt tên cho thằng bé, cũng muốn cô Đồng nhận đứa bé này, làm mẹ nhỏ của nó”
“Đặt tên ư?” Bé trai trắng trẻo mềm mại cực kỳ đáng yêu, vươn hai bàn tay nhỏ xíu về phía tôi, bì bõm cười cười, tôi cẩn thận nầm lấy tay bé, bé bắt được ngón tay.tôi, cười càng vui vẻ, tôi có chút khó xử: “Trở thành mfe nhỏ của bé không là vấn đề, nhưng nếu đặt têri.- em không rành lăm”
“Không sao cả” Thúy Hoa đưa thăng bé cho tôi ôm: “Nhìn xem, nó thích;cô như vậy, còn chẳng sợ hãi chút nào, đại khái là nó cũng biết cô là người bạn tốt nhất của Cẩu Đản đấy”