Chương 382: Huyết Tà Thuật Huyết Tà Thuật?
Tôi cho Sỉ Mị nhìn sách này: “Si Mi anh có từng thấy qua chưa?”
Si Mị cầm tới tùy tiện lật vài tờ, lông mày chăm chú: “Chưa thấy qua, phương pháp tu luyện ghi bên trong cũng chưa từng có trước nay.
Tôi ngược lại không thấy phương pháp tu luyện gì, tuy nhiên cớngười đã dùng hết sức đem quyển sách này giao cho tôi, chắc hẳn là có nguyên nhân ở trong đó, sau này lại xem đe, tôi bỏ quyển sách vào trong:túi quần, cùng Si Mị trở lại nơi đông người, trở vế tìm Tôn Viễn Phàm.
Tôn Viễn Phàm bình tĩnh lại;tiếp tục nói chuyện về em gái với chúng tôi, cậu ấy nói nghỉ ngờ món đồ chơi tượng gỗ em gái éậu ấy cầm về xảy ra vấn đề, em gái đặc biệt thí¿h chơi với nó, tựa như say mê, suốt ngày ôm không rời, người khác hơi đụng nó cô ấy sẽ lập tức nổi nóng với người đó, cho đến xảy ra chuyện ngày đó, cô ấy vẫn ôm đồ chơi tượng gỗ đó.
“Em gái tôi luôn là người hướng nội, là người ngoan ngoãn, xảy ra chuyện này, nhất định là do đồ chơi tượng gỗ đó, Đồng Đồng, cậu nói nên làm gì đây?” Tôn Viễn Phàm sau khi nói xong đau khổ che đầu: “Tôi đã không có cách nào, cầu cậu, nu cứu em gái tôi đi”
Bộ dáng này của cậu ấy làm cho tôi cũng không chịu nổi;vội vàng khuyên cậu ấy: “Cậu đừng vội, tôi không phải là không giúp cậu, chẳng qua là bên tối xảy ra chút vấn đề, mắt tôi bây giờ không nhìn thấy quỷ, năng lực của tôi mất hết, tôi bây giờ cũng trở thành người bình thường như cậu.” ` “Không thấy được quỷ? Tại sao? Chẳng lẽ đôi mắt cậu có thể chia ra lúc nhìn thấy quỷ, lúc nào không thể ư?” Tôn Viễn Phàm rất khó hiểu.
“Cũng không khác vậy là bao.“Tôi không nói gì quá nhiều với cậu ấy, nói nhiều quá cậu ấy cũng sẽ không hiểu l “Vậy phải làm sao? Ngay cả đôi mắt của cậu cũng không nhìn thấy quỷ, vậy em gái tôi chẳng lẽ là…” Vừa nói xong giọng nói Tôn Viễn Phàm lại nghẹn ngào.
Ấn tượng của Tôn Viễn Phàm cho tôi từ trước tới này là ánh mặt trời, sáng sủa, tích cực vươn lên, tôi chưa từng thấy Tôn Viễn Phàm kề cận bến bờ tan vỡ tuyệt vọng như thế này, làm cho tôi cũng thấy khó chịu, tôi chỉ Si Mị nói: “Mắt tôi không thấy quỷ, nhưng anh ta có thể thấy quỷ, bản’lãnh anh ta rất lợi hại, anh ta có thể giúp cậu”
“Anh ta?” Tôr.Viễn Phàm ngẩng đầu: “Anh ta không phải là người đàn ông ở hẻm nhỏ bên ngoài quán bar sao?’Anh ta là ai? Anh:ta có quan hệ gì với cậu? Là bạn trai của cậu?”
“Như thế nào, cậu có ý-kiến?” Si Mị ôm cánh tay hất cằm.
“Anh ta không phải là bạn trai của tôi, anh ta với tôi là bạn bình thường” Tôi cắt đứt bọn họ: “Bây giờ quan trọng không phải lĩ những chuyện này, nếu như thích hợp, Tôn Viễn Phàm, cậu có thể dẫn chúng tôi tới nhà xem em gái cậu không?”
“Tất nhiên có thể!” Tôn Viễn Phàm soàn soạt đứng lên: “Tôi dẫn các cậu đi tìm em ấy!”
Đại ca Si Mị không muốn, sau khi rời khỏi thư viện đều nói với tôi, tại sao anh ta phải giúp một con người, tôi không để ý tới anh ta, nhanh chóng đuổi kịp Tôn Viên Phàm, Sỉ Mị vẫn không cam lòng đi theo sau.
Chúng tôi ngồi xe của Tôn Viên Phàm rời khỏi trường, tội quay đầu nhìn phía sau xe một cái, phía sau một cái cây trong sân trường có một bóng mờ đang nhìn chăm chú hướng chúng tôi rời đi.
Lãnh Mạch? Hay]à người khác?
Sự xuất hiện của Lãnh Mạch không thể khơi nổi tâm trạng của tôi, bấy-giờ Lãnh Mạch với chúng tôi mà nói chỉ là người xa lạ, thậm chí là kẻ thù. : Nhà Tôn Viễn Phàm ở trungtâm thành phố, đến nơi rất nhanh, có thể nhìn thấy.cậu ấy lo lắng sốt ruột, bỏi vì khi cậu ấy mở cửa xe, cả tay đều run rẩy. ‹ “Tôn Viễn Phàm đừng lo lắng, bạn của tôi rất lợi hại, nếu như có quỷ hại người, anh ta nhất định có thể cứu em gái cậu” Tôi ở trong xe nói với cậu ấy.
Tôn Viễn Phàm ngẩn ra, chợt cười lên nhìn tôi: “Đồng Đồng, tối có loại ảo giác, giống như cậu đột nhiên trưởng thành trong một đêm, trước đây tôi đều nói với cậu đừng lo lắng, đừng sợ, bây giờ tới phiên cậu cũng an ủi người khác, còn có thế tỉnh táo như vậy, bây giờ tôi thật không bằng cậu”
Trưởng thănh trong một đềm ư…
Trải qua loại chuyện này, ai sẽ không trưởng thành chứ? : Nhà Tôn Viễn Phàm là biệt thự nhỏ, chúng tôi theo cậu ấy vào nhà, nhà cậu ấy có rất nhiều người, sắc mặt mọi người’đều không quá tốt, thấy chúng tôi xuất hiện, một người đàn ông và người phụ nữ trung niên đi tới:?Các con là..”
“Cha, mẹ, cậu ấy là bạn học con rất thích, sau khi nghe con nói chuyện này còn đặc biệt dẫn bạn tới giúp chúng ta” Tôn Viễn Phàm nói.
Lúc trước cha mẹ cậu ấy bảo rất thích tôi, việc này làm cho tôi có chút lúng túng, tôi kéo kéo khóe miệng: “Chú, dì, mọi người khỏe.”
Cả khuôn mặt Sỉ Mị sụp đổ thành Mặt Ngựa.
Cha mẹ cậu ấy bây giờ chắc là cũng hết hồn, nghe nói chúng tôi có thể giúp em gái cậu ấy, cả nhà còn suýt khóc cầu xin tôi, mẹ Tôn Viễn Phàm luôn luôn kéo tay tôi không thả, cầu xin tôi nhật định phải giúp bọn họ, dẫn tôi và Sỉ Mị lên tầng:ba.
Tâng ba ở cuối hàng lang-chính là phòng của em gái Tôn Viễn Phàm, vừa mới lên Si Mị đã nắm cánh tay tôi,thấp giọng nói: “Âm khí ở đây quá nặng ác quỷ ở chổ này”
Tôn Viễn Phàm và:cha mẹ cậu ấy đều nghe thấy, cha mẹ cậu ấy liền.quỳ xuống đất: “Đại sư à! Ngài nói con gái Xảo Xảo bị quỷ ám? Chổ này có quỷ? Cầu đại sư mau cứu Xảo Xảo!”
“Chú dì hai người mau đứng dậy đi” Tôi vội vàng nâng lên, Tôn Viễn Phàm théo tôi nâng cha mẹ cậu ấy lên, tôi mới nói: “Chú dì,hai người tin tưởng con, tin tưởng bạn con, đi xuốfig tầng trước đã, nơi này chỉ cần có Tôn Viễn Phàm là được, chúng con trước tiên đi kiểm tra tình huống của Tôn Xảo Xảo, trước mắt xem cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, được không ạ?”
Chỉ cần có thể cứu Tôn Xảo Xảo, cha mẹ Tôn Viễn Phàm nào dám nói một chữ không, liên tục đi xuống lầu trả lời được.
“Cha mẹ tôi chỉ như thế, mặc dù Xảo Xảo không phải con ruột của họ nhưng bọn họ đối xử với Xảo.Xảo tốt hơn tôi nhiều” Vì để làm dịu bầu không Khí, Tôn Viễn Phàm nói ra một câu đùa giốn.
Lời nói của Tôn Viễn Phàm làm tôi không khỏi nghĩ đến em‹gái, Đồng Họa.
Nếu như gia đìnlítôi như gia đình Tôn Viễn Phàm, thật là tốt biết bao, tiếc là, em gái và cha mẹ tôi đều không muốn‹gặp tôi.
“Đồ ngốc, cô đứng ở chỗ này, tôi đi qua kia nhìn một chút.” Si Mị nói.
Tôi gật đầu, kéo Tôn Viễn Phàm cùng đứng tại chỗ.
Sỉ Mị đi về phía trước mấy bước;lai lui về, tôi vừa định hỏi anh ta thế nào, anh ta thế mà nắm cánh tay tôi: “Hay là tôi với cô cùng đi, nếu không tôi không yên tâm.”
Nếu không tôi không yên tâm…
Tôi biết, Si Mị lo lắng tôi sẽ xảy ra chuyện gì, không tin tưởng Tôn Viễn Phàm, rất cảm động, tôi đối với anh ta nói ra câu đùa giốn: “Si Mi, anh càng ngày càng già mồm”
Anh ấy mặc kệ, cũng phải kéo tôi theo, sau khi trải qua chuyện ở địa phủ, tôi cũng biến thành người không dám tin tưởng người khác, ít nhất bây giờ tôi và Si Mị cùng rnột phe, mà Tôn Viễn Phàm… ˆ”
Tôi đi theo Si Mi.
Đến cuối phòng, đứng ở bên ngoài, ngay cả âm khí, tôi bây giờ cũng không cảm nhận được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!