Chương41. Ma khí
Nếu như đã quyết định nhảy vào hố bùn này, tôi cũng không thể cứ như vậy mà mạo hiểm lao vào chỗ chết.
Tôi, Lão Quỷ và Triệu Hiểu từ trên núi đi xuống, từ chân núi nhìn ra xa, có thể nhìn thấy các ngôi nhà trong thôn, nhưng dựa theo những gì tôi nói trước đó, tôi sẽ không lập tức đi vào thôn mà bảo Lão Quỷ và Triệu Hiểu đưa tôi đến một khu chợ nhỏ ở ngoài thôn.
Lão Quỷ đi thám thính xung quanh trước sau đó quay lại nói với tôi, khu chợ này là chợ duy nhất trong thôn, người trong thôn đều đến đây để mua đồ ăn và đồ dùng hằng ngày, có lẽ sẽ có thứ mà tôi cần.
May mà sáng nay lúc ra khỏi nhà tôi đã mang theo một ít tiền, tôi bảo Triệu Hiếu và Lão Quỷ trước mắt đừng gây ra động tĩnh gì, dù sao lần này thứ mà chúng tôi đối mặt không phải con người và cũng không biết điều gì sẽ xảy ra Lão Quỷ và Triệu Hiểu an phận đi bên cạnh tôi, tôi dẫn theo bọn họ đi vào khu chợ.
Mặc dù nói đây là khu chợ lớn nhất ở nơi này nhưng cái gọi là lớn nhất thật ra rất đơn giản, đều là ở ngoài trời, cũng không rộng lảm, chỉ có con đường từ đây đến đầu bên kia, nhưng người qua lại rất đông, chen chúc xô đấy nhau, âm thanh huyên náo, có la hét, có mặc cả, cách mấy mét và vẫn nghe rõ, vô cùng ồn ào.
Mặc dù tôi là một người sống ở thành phố này, nhưng tôi chưa bao giờ đến nơi này, cũng chưa từng đến cái thôn này, đây đã là một thôn làng rất xa xôi và lạc hậu, tôi thấy giao thông không phát triển lảm, và xe hơi riêng cũng không nhiều.
Tôi chen chúc trong đám đông để tìm nơi bán gà, nó rất dễ tìm, Lão Quỷ và Triệu Hiểu thực sự rất sợ gà, họ đứng nấp ở góc, mua một con gà trống sống và một cái lấy thêm một đoạn dây thừng sau đó tay xách lồng gà đi tìm pháo trúc, may mà nơi này mặc dù đơn sơ nhưng vẫn có một cái siêu thị nhỏ, tôi để lồng gà ở bên ngoài và bước vào siêu thị Bây giờ đang là mùa hè và chưa đến tết, tôi hy vọng sẽ mua được pháo trúc.
Tôi men theo giá hàng để tìm kiếm, Triệu Hiếu đi bên cạnh tôi, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, tâm trạng trở nên hồi hộp, loại cảm giác này…tôi nhanh chóng quay đầu nhìn sang Triệu Hiểu.
Triệu Hiểu nhìn về phía trước, hai mắt cậu ta dần nhuộm màu đỏ tươi, những vệt máu ở hai bên mắt bắt đầu biến thành máu tươi và nhỏ từng giọt xuống đất, trước đây tôi đã nghe.
Lãnh Mạch nói, trong trường hợp bình thường cho dù là ác quỷ thì hình dáng biểu hiện ra bên ngoài cũng sẽ không quá đáng sợ, nhưng một khi tâm trạng của ma bắt đầu bị kích động thì chúng sẽ từ từ thể hiện ra tình trạng bị thảm khi chúng chết, oán khí nặng nề đó sẽ ảnh hưởng đến từ trường của thế giới loài người và làm hại con người “Triệu Hiểu cậu làm sao vậy?” Lão Quỷ cũng phát hiện Triệu Hiểu có điểm bất thường liền kéo cậu ấy nhưng không ngờ Triệu Hiểu lập tức hất Lão Quỷ ra, lực rất mạnh khiến cho.
Lão Quỷ ngã xuống đất kêu lên một tiếng Triệu Hiểu cứ nhìn chằm chăm về phía trước mà không hề rời mắt, tôi nhìn theo ánh mắt của Triệu Hiểu, trước mặt tôi cách tầm 3 mét có một người đàn ông trung niên đang đứng trước kệ để đồ sơ sinh cúi đầu chuyên tâm lựa chọn cái gì đó.
Tại sao tâm trạng của Triệu Hiểu lại mất đi kiểm soát vì người đàn ông này? Đáp án không cần nói đã biết.
“Đừng kích động” Tôi thầm nói với Triệu Hiểu, thực ra tim của tôi đang đập rất nhanh, không có bất kỳ điềm báo nào mà chúng tôi lại gặp được người cần tìm ở chỗ này, một chút thời gian để hòa hoãn cũng không có, bây giờ tôi cũng không biết nên làm thế nào nhưng nhất định không được bốc đồng, nếu như đánh rắn động cỏ chỉ sợ lần này ngay cả vào thôn cũng không vào được.
Nhất định phải ổn định cảm xúc của Triệu Hiểu, bởi vì tôi có cảm giác như kệ hàng bên cạnh đang rung lên rồi và người đàn ông đối diện dường như cảm nhận được điều gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, Triệu Hiểu đang rất kích động, nếu cứ tiếp tục như thế này cậu ta nhất định sẽ mất kiểm soát.
“Triệu Hiểu cậu có còn muốn đưa tôi đi xem sự thật không!” Tôi khẽ mảng cậu ta: “Cậu muốn tôi biết rốt cuộc đôi vợ chồng đã làm những gì, cậu muốn để tôi nhìn thấy sự thật, nếu như cậu thực sự muốn tôi giúp thì bây giờ cậu hãy bình tĩnh lại! Nếu không cậu hãy tự mình đi báo thù đi! Tôi không lãng phí tâm sức nữa!”
Triệu Hiểu vẫn nắm chặt tay, máu trong mắt anh ta đã chảy dọc xuống áo sơ mi, những giọt máu rơi xuống tạo thành một vết tích dữ tợn trên mặt đất.
“Được tốt lắm, vậy thì cậu hấy chơi một mình đi tôi không tham gia nữa!” Thấy như vậy vẫn không có tác dụng, tôi đành phải khích tướng cậu ta, nói xong liền quay người đi.
Tôi không biết biện pháp khích tướng này có tác dụng gì với một con ma đang khao khát muốn báo thù hay không, nhưng tôi không hề dừng bước và đi ra khỏi siêu thị.
Lão Quỷ chạy bên cạnh tôi: “Cô Đồng chúng ta thực sự cứ đi thế này sao?”
Tôi không lên tiếng Lúc tôi xách lồng gà ở chỗ gửi đồ thì Triệu Hiểu đã quay lại, cậu ta cúi đầu buồn bã đi theo sau tôi: “Chị Đồng tôi xin lỗi, là tôi đã quá bốc đồng, tôi biết bản thân không thể gây khó dễ cho ông ta nhưng tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cô đừng đi sau này tôi sẽ nghe theo lời cô và sẽ không như vậy nữa?
“Cậu chắc chắn chứ?” Tôi nghiêm túc nhìn cậu ta.
Cô nhân viên ở chỗ gửi đồ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng tôi không quan tâm.
“Thật mà!” Triệu Hiểu không dám nhìn vào mắt tôi, cúi đầu xuống như một đứa trẻ mắc lỗi: “Tôi bảo đảm trước khi chuyện này kết thúc, tất cả mọi chuyện tôi đều nghe theo chị Đồng!”
Có lẽ bởi vì đứa trẻ cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa nên mới cung kính tôi như vậy, nhìn cậu ta như thế này tôi cũng cảm thấy mềm lòng, tôi thở dài đặt lồng gà trở lại nơi gửi đồ, một lần nữa bước vào siêu thị.
Triệu Hiểu và Lão Quỷ vội vàng theo sau Lần này tôi đặc biệt tránh khu vực bán đồ sơ sinh ra, Triệu Hiểu nhìn thấy kẻ thù mắt đỏ lên cũng là chuyện bình thường, tôi không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa, tôi tìm nhân viên bán hàng hỏi có bán pháo trúc không rồi đi mua, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi siêu thị và không hề gặp lại người đàn ông đó nữa.
Sau khi xách lồng gà và pháo trúc rời khỏi siêu thị, tôi nghe thấy tiếng thở dài như vừa trút được một gánh nặng của Triệu Hiểu sau đó cậu ta ngồi xuống đất, tôi chưa từng trải qua những điều đó nên không thể hiểu được, tôi chỉ có thể vỗ vào vai cậu ta: “Tôi biết cậu đang rất khó chịu, nhưng ác giả ác báo cậu phải tin tôi”
Chị Đồng, cảm ơn chị!” Triệu Hiểu ngẩng đầu lên nhìn tôi mắt lấp lánh dường như có nước mắt, nhưng làm sao một con ma có thể có nước mắt, có thể khóc chứ.
“Cậu cũng đừng vội cảm ơn tôi, chưa biết chừng việc làm không thành” Tôi kéo cậu ta đứng dậy: “Bây giờ đã có một ít đồ, trời vẫn còn sớm, tôi nghĩ chúng ta hãy tranh thủ lúc này đi vào thôn, tôi sợ trời tối rồi chúng ta sẽ càng bị hạn chế”
Lão Quỷ và Triệu Hiểu gật đầu, tôi cũng không dám chậm trễ uống một ngụm nước rồi xách lồng gà và pháo trúc đi về phía thôn Nhân Hòa.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!