Chương 507: Cỏ hoàn hồn
Không ngờ rằng Lãnh Mạch lại đồng ý dùng máu của anh cứu một người mà đối với anh hay tất cả chúng tôi mà nói chỉ là một đứa nhỏ xa lạ mà thôi.
Từ trước đến nay chưa bao giờ anh ấy làm như vậy cả.
Ác Ma vương cũng giật mình: “Tôi đã nói dù có như thế nào cũng sẽ thả bọn họ rời đi, cậu vẫn đồng ý cứu con của tôi sao? Cậu không sợ chúng tôi sẽ rút hết máu trên người cậu luôn sao?”
Đây cũng là điều mà tôi lo lắng nhất!
“Không không.” Lục Quy vội vàng xua xua tay nói: “Nếu lấy quá nhiều máu, bản chất lạnh trong máu ngài Lãnh Mạch sẽ làm tổn thương đến Tiểu Long, chúng ta chỉ cần một ít máu của ngài Lãnh Mạch là được rồi, sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng của ngài ấy, mọi người không cần khẩn trương gay gắt như vậy đâu.”
“Lục Quy thối, sao anh không nói sớm hả?”
Người rống lên câu này không phải là tôi mà là Tống Thiên Ngân, cậu ra sợ tới mức mồ hôi ướt hết cả lưng áo: “Anh có biết là chúng tôi xém tí nữa thì đánh nhau rồi hay không hả?”
“Nhưng mà mọi người đâu có cho tôi cơ hội để nói đâu..” Lục Quy yếu ớt phản bác lại.
“Tôi thật sự muốn đánh chết anh, con rùa ngu ngốc này” Tống Thiên Ngân la lên.
Tôi cũng muốn đánh Lục Quy một trận, căng thẳng nửa ngày, hóa ra lại chỉ cần một ít máu của Lãnh Mạch mà thôi, không có ảnh hưởng gì tới tính mạng của anh ấy, lại còn có thể cứu được Tiểu Long, nếu biết sớm thì bọn tôi đâu cần phải cãi nhau ồn ào nữa đâu.
Lục Quy cũng biết sự chậm chạp của anh ta vừa rồi đã xém chút nữa gây ra một trận chiến lớn, cho nên cũng im lặng không dám nói gì.
Vì cứu Tiểu Long, mọi người không dám kéo dài thời gian, Ác Ma vương lấy ra hộp cứu thương ở nhà ông ta, Lãnh Mạch thì ngồi ở một bên, Lục Quy dùng kim tiêm rút một ít một của Lãnh Mạch ra, sau đó tiêm vào trong người của Tiểu Long, sau đó lại nghiền nát nội đan của Bạch Hùng vương, rồi lại trộn thêm một ít máu của Lãnh Mạch vào, đút cho Tiểu Long.
Lúc vừa mới dừng lấy máu thì tôi vội vàng chạy tới bên cạnh Lãnh Mạch, dùng bông đè lên trên mu bàn tay anh, đau lòng hỏi anh: “Anh có đau không?”
Anh ngước lên nhìn tôi, nghĩ hai giây rồi nói: “Đau, muốn được an ủi”
Tôi liền trừng một ánh mắt khinh thường nhìn anh: “Đường đường là chí tôn vương của Minh Giới lại bị một lỗ vết thương nhỏ xíu làm đua, nói ra không sợ toàn quốc cười rụng răng à”
“Không sợ.” Anh nhìn tôi: “Nếu có ai biết được việc này, nhất định là do em kể, tới lúc đó, anh xử em là được rồi”
“.” Nghẹn!
Tiểu Long vẫn còn hôn mê, Ác Ma vương vô cùng sốt ruột, cứ đi qua đi lại ở trong phòng, làm cho tôi nhìn thấy chóng hết cả mặt, Lãnh Mạch thấy tôi cứ nhìn Ác Ma vương mãi thì rất tức giận, anh kéo tôi ngồi lên đùi anh, dùng tay che mắt tôi lại, tôi hỏi anh làm gì đấy, đừng có nghịch nữa, anh lại không nghe, chỉ nói tôi không được nhìn Ác Ma vương nữa, chỉ được nhìn anh thôi, tôi bị hành động của anh làm cho dở khóc dở cười, tức giận quăng cho anh một ánh mắt khinh thường, khuôn mặt anh lại xụ xuống.
Lục Quy nãy giờ vẫn chăm chú quan sát tình hình của Tiểu Long, đợi một lúc thì nghe tiếng Lục Quy thở dài, nói: “Độc trên người Tiểu Long cuối cùng cũng được giải rồi.”
Tôi vội vàng đứng dậy nhìn, Lãnh Mạch ở sau lưng tôi cứ lẩm bẩm càu nhàu, tôi vờ như không nghe thấy anh nói gì, chạy tới chỗ giường của Tiểu Long.
Ác Ma vương là người đầu tiên chạy tới chỗ cục cưng nhỏ, ông ta nhìn thấy độc trên người cục cưng nhỏ đã hoàn toàn được giải trừ, da dẻ đã trở về bộ dáng trắng hồng mũm mĩm như trước, chân mày cũng đã giãn ra, hô hấp cũng bình ổn lại, nhưng mà có lẽ vì chỉ vừa mới giải độc thôi nên thể lực của Tiểu Long vẫn còn chưa khôi phục hoàn †oàn, nên vẫn còn ngủ mê mang, có điều Lục Quy luôn miệng cam đoan với Ác Ma vương rằng hiện †ại tính mạng của Tiểu Long đã được bảo đảm.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ác Ma vương nói: “Vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm, rốt cuộc mẹ của Tiểu Long là ai, vì sao có thể nhẫn †âm vứt con của mình xuống dòng sông tím cơ chứ?”
“Là lỗi của tôi” Ác Ma vương thở dài: “Mẹ của Tiểu Long nghĩ tôi ngoại tình cho nên mới sinh một đứa trẻ xấu như vậy, thật ra mẹ của Tiểu Long cũng có một phần gen là rồng, có điều bà ấy là do rồng và thằn lằn sinh ra, phần rông trên người bà ấy không được hiện ra rõ ràng, khi bà ấy và tôi ở với nhau, sinh ra Tiểu Long, Tiểu Long lại lấy toàn bộ gen rồng của mẹ hiển lộ ra hết, cho nên bộ dạng của Tiểu Long mới giống rồng.”
Nhìn xem bộ dạng này, quả nhiên là một con rồng con, không ngờ mình có thể có ngày được nhìn thấy rồng trong truyền thuyết.
“Cảm ơn mọi người” Ác Ma vương trịnh trọng nhìn chúng tôi, đặc biệt lúc ông ta nhìn tới Lãnh Mạch thì liền cúi đầu trước anh một cái: “Cám ơn mọi người đã cứu con của tôi, tôi nợ mọi người một phần ân tình, sau này, nếu có gì cần nhờ tới giúp đỡ, mọi người có thể tới tâng thứ mười chín ở địa ngục để tìm tôi bất cứ lúc nào”
Có thể khiến cho Ác Ma vương nợ mình một phần ân tình, tôi cảm thấy đôi mắt này của mình có thể giữ được rồi, vội vàng hỏi ông ta: “Vậy đôi mắt này…”
“Đương nhiên có thể tặng cho cô” Ác Ma vương nói: “Đôi mắt này ở trong tay tôi cũng không có tác dụng gì, chỉ là một vật trang sức mà thôi, lúc trước Tiểu Long rất thích đôi mắt này, bây giờ nhờ mọi người mà Tiểu Long mới sống sót được, cứ xem như đây là quà mà tôi tặng cho cô.”
“Tốt quá!” Tôi hoan hô vui mừng: “Như vậy thì tôi không sợ bị mất sức mạnh nếu như không có đôi mắt quỷ này rồi.”
Ác Ma vương nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu nói: “Đôi mắt quỷ này không có sức mạnh gì đặc biệt cả, chỉ có thể nhìn được yêu ma quỷ quái mà thôi, cho dù tôi có lấy lại đôi mắt quỷ này thì cô cũng chẳng bị làm sao cả”
Nụ cười của tôi lập tức bị đóng băng trên khóe miệng.
Nếu như đôi mắt quỷ này không có sức mạnh gì đặc biệt, vậy thì vì sao lúc trước khi tôi bị lấy mất đôi mắt quỷ đi thì máu trong cơ thể tôi và Hồng Hồng đều biến mất?
Rốt cuộc vì sao lại thế?
Tôi vội vàng hỏi Hồng Hồng ở trong người, nhưng mà Hồng Hồng lại không trả lời tôi.
Lãnh Mạch đi tới chỗ tôi: “Cỏ hoàn hồn đã lấy được, chúng ta xem xét tình hình của Tống Tử Thanh trước đã rồi tính tiếp.”
Tôi bình tĩnh lại nói: “Được.”
Vì tránh làm phiền Tiểu Long nghỉ ngơi, chúng tôi rời khỏi phòng Tiểu Long, đi vào trong phòng khách.
Tôi thả ba lô xuống, lấy một cái hòm từ trong ba lô ra, lại cẩn thận lấy một cái hồ lô nhỏ ở trong hòm ra, đặt nó ở trong lòng bàn tay.
Lãnh Mạch đưa cỏ hoàn hồn cho tôi.
Tôi cầm lấy cỏ hoàn hồn, hít sâu một hơi.
Tổng Tử Thanh.
Cuối cùng, cuối cùng cũng có thể cứu được anh rồi.
Chỉ cần cứu được anh, tất cả mọi hiểu lầm sẽ được giải quyết hoàn toàn.
Còn ba ngày nữa là Tống Tử Thanh sẽ chết hoàn toàn, bây giờ chúng tôi tìm được cỏ hoàn hồn rồi, chuẩn bị cứu Tống Tử Thanh.
Lúc trước Tống Lăng Phong đã nói, chỉ cần nhét cỏ hoàn hồn vào trong hồ lô thì hôn phách của Tống Tử Thanh sẽ tự động tụ tập lại, Tống Tử Thanh có thoát khỏi hồ lô, hiện tại chỉ có thể tin tưởng lời của Tống Lăng Phong, thử mạo hiểm một lần mà thôi.
Tôi vò cỏ hoàn hồn lại thành một nhúm nhỏ, chuẩn bị nhét vào trong hồ lô.
“Này, mọi người đang làm gì thể?” Giọng của Ác Ma vương truyền tới, ông ta đang tựa người vào cửa phòng nhìn chúng tôi.
Tôi trả lời ông ta: “Chúng tôi chuẩn bị tụ tập hồn phách của bạn tôi lại, sau đó cứu anh ấy khỏi cái hồ lô này.”
“Tụ tập hồn phách lại?” Không ngờ Ác Ma vương lại nghỉ ngờ hỏi lại tôi, sau đó ném cho tôi một quả bom kinh thiên động địa: “Cỏ hoàn hồn có tác dụng là xua tan hồn phách mà, chủ yếu là dùng để xua tan đi linh hồn người nhập vào xác người khác, tôi cứ tưởng anh của cô bị người ta nhập hồn vào xác chứ.”
“Cái gì?” Tôi lập tức la lớn.
“Ông vừa nói cái gì?” Tống Thiên Ngân cũng nhảy dựng lên: “Không phải dùng để tụ tập hồn phách? Không phải dùng để tụ tập lại bảy hồn sáu phách sao?”
“Không phải” Ác Ma vương khẳng định nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!