Chương 537: Giết tôi không dễ dàng như thế đâu
Tôi cảm thấy mình hỏi vô cùng ngu ngốc.
Đúng vậy, xe cần có xăng dầu để khởi động, Minh Giới tìm đâu ra dầu mỏ chứ?
“Hơn nữa trong khoảng thời gian thống trị của Minh Vương Lạc Nhu, cô ấy không cho phép chúng tôi sử dụng kỹ thuật của thế giới loài người, nếu không thì mấy thứ như súng ống, bom nguyên tử, máy bay gì đó, Minh Giới đã có rồi, chứ đừng nói là xe cộ” Cô gái lại nói: “Con thành phố, Minh Vương vì muốn bảo vệ quyền lực của cô ấy nên không cho phép chúng tôi xây dựng các thành phố giống với thế giới loài người, bây giờ những gì cô nhìn thấy so với những gì ở thế giới của các cô thật sự khác biệt quá lớn rồi.”
Thì ra là như vậy, thế nhưng nếu như áp dụng mấy cái bom nguyên tử gì đó, dưới sự thống trị kiểu này của Minh Giới thì nơi này chắc càng loạn hơn mất.
“Vẫn cảm ơn cô nhé, phiên cô quá rồi” Tôi nói lời cảm ơn.
“Không có gì đâu, tôi tên Tiểu Bắc, là người hầu mà ông chủ Lãnh Mạch đặc biệt phân phó tới để phục vụ vô bất cứ lúc nào, sau này có gì cần thì cứ nói với tôi. Cô gái nói.
“Tôi tên Đồng Đồng, phiền cô rồi Tiểu Bắc” Tôi cười với cô ấy.
Tiểu Bắc nhìn tôi mấy giây, sau đó nói: “Cô dễ thương thật đấy, trong mắt cô có thứ mà chúng tôi không có, thảo nào ông chủ Lãnh Mạch lại thích cô như vậy, thích tới nôi suýt chút nữa vì cô mà từ bỏ chức Vương này, ha ha”
“..” Khó trách Lãnh Mạch nói toàn thế giới đều biết tôi, khoảng thời gian anh ấy ở Minh Giới rốt cuộc đã làm những gì mà khiến ngay cả một người hầu cũng có ký ức sâu đậm về tôi như thế.
“Không làm phiền cô nữa, mấy ngày này chắc chăn cô mệt lắm rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, trong Băng Thành cô có thể hoàn toàn yên tâm rồi, nơi này là nơi mà ông chủ Lãnh Mạch thống trị, sẽ không có bất kì nguy hiểm gì đâu” Tiểu Bắc nói xong, tôi lại nói cảm ơn lần nữa, cô ấy rời đi, còn đóng cửa lại cho tôi nữa.
Tôi đi tới nhà vệ sinh, thay băng vệ sinh rồi đi ra, cảm giác thoải mái, tinh thần dễ chịu đột nhiên làm cho bà dì như đi luôn, bụng cô cũng không đau nữa, cô thay đồ ngủ rồi nằm lên giường.
Quả thật là mệt quá rồi, mấy ngày nay gần như cô đều bận bịu, không được nghỉ ngơi yên ổn giây phút nào.
Tôi ngủ một mạch tới tối.
Bởi vì được ngủ ngon giấc nên cảm thấy tỉnh thần đã hoàn toàn hồi phục.
Tôi gọi Hồng Hồng nhưng không thấy cô ấy đâu, câu hỏi ấy của Tống Thiên Phong lại xuất hiện bên tai.
Cô muốn biết thứ đồ kỳ lạ trong người cô là gì không?
Hồng Hồng rốt cuộc là cái gì? Cô ấy xuất hiện kiểu gì? Thật sự là ác quỷ mà Hiểu Mai cho tôi sao? Tại sao sau khi rời khỏi nhà họ Tống, cô ấy liền trở nên kỳ quái như vậy? Hôm đó cô ấy nói”muộn rồi” là có ý gì?
Sau khi rời khỏi nhà họ Tống, Hồng Hồng liền trở nên trâm mặc ít nói, ngoại trừ lúc cần chiến đấu giúp tôi ra, những lúc khác cô ấy đều không quan tâm tới tôi, càng về sau lại càng như vậy, bây giờ cô ấy đã không nói gì nữa rồi, khi chiến đấu chỉ im lặng chiến đấu, cũng chẳng trò chuyện gì với tôi.
Rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái.
Nhưng bây giờ câu hỏi này hiển nhiên là không có cách nào giải quyết được.
Tôi võ võ đầu, rời khỏi giường.
Bụng bắt đầu đói rồi, ngủ lâu như thế tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo, tôi thay bộ váy Lãnh Mạch đã chuẩn bị cho tôi, đẩy cửa phòng ra.
Kỳ lạ là trong sân đã có ba người đàn ông đứng ở đó rồi.
Một người trong số đó là người mà Lãnh Mạch gặp lúc ban ngày, Dường Tàn Nguyệt.
Nhìn thấy tôi, Dương Tàn Nguyệt phất tay chào hỏi tôi: “Hi, Đồng Đồng.”
“Thật sự không ngờ cô là Đồng Đồng nha, thật sự nghe danh đã lâu rồi” Người đàn ông đang nói rất cao vừa gầy, sau lưng vang theo cái rìu cực lớn, cả người từ trên xuống dưới chỉ có bên tay trái là mặc áo giáp, còn lại đều là áo quần bình thường, người choàng áo khoác màu đen, bên trên viết một chữ soái”, áo giáp ở tay trái có khắc huy hiệu của Lãnh Mạch.
“Khác nhiều so với những gì tôi tưởng tượng quá, không ngờ cô lại thấp như vậy” Người đàn ông còn lại nói, anh ta thấp hơn người đàn ông đeo rìu một ít, nhưng ăn mặc vô cùng kỳ quái, quân áo có treo rất nhiều những lá bài, trên áo choàng cũng toàn lá bài, chỉ để lộ ra một chữ”soái” ở chính giữa, trước ngực có treo một lá bài hình tròn, trên lá bài có khắc huy hiệu của Lãnh Mạch.
Rõ ràng, hai người đàn ông này cũng là tướng dưới tay Lãnh Mạch.
Ánh mắt hai người đàn ông này nhìn tôi vô cùng không thân thiện.
Ba người đàn ông đi về phía tôi, khi cách tôi một đoạn thì dừng lại, đánh giá tôi một lượt.
Người đàn ông lưng đeo rìu nhướn mày: “Tôi là Dục Nghiêu Thành, tổng tư lệnh của Vương.”
Người đàn ông mặc toàn thẻ bài mặt vô cảm nói: “Tôi là Diệp Hàn, tổng tư lệnh của Vương”
Tôi nhíu mày: “Các anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Không có gì” Người đàn ông thẻ bài trong tay cầm một xấp bài, đầu cũng không ngẩng lên: “Muốn tới xem rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào có thể khiến Vương của chúng tôi tình nguyện từ bỏ vị trí Vương để đem cô quay về.”
Dục Nghiêu Thành lưng đeo rìu chiến nhướn mày, nhìn tôi từ trên cao xuống: “Tôi mặc kệ cô là ai, có sức quyến rũ với Vương như nào, cô gái này, chúng tôi chỉ muốn nói với cô, Vương của chúng tôi là người thống trị thiên hạ, không thể chịu bất cứ sự trói buộc nào, nếu như tương lai cô biến thành hòn đá cản chân trên con đường trở thành Vương của anh ấy, cho dù là phải phản nghịch lại Vương mệnh, cho dù là phải chết, chúng tôi cũng sẽ loại trừ cô.”
Tôi có thể cảm nhận được sự trung thành mà những người này dành cho Lãnh Mạch.
Tôi không giải thích thêm bất cứ gì, chỉ cười một tiếng, nhàn nhạt trả lời: “Nếu như các người muốn giết tôi thì cứ việc tới đi”
Dục Nghiêu Thành và Diệp Hàn ngây người.
“Kiêu ngạo, tự cao tự đại thế sao?” Dục Nghiêu Thành nói với tôi: “Người phụ nữ như cô nhìn là biết chẳng làm được chuyện gì, cũng không sợ nói mấy lời như vậy sẽ căn đứt lưỡi mình hay sao?”
Tôi nhún vai: “Tôi chính là kẻ không làm được việc gì đấy, đối diện với các người tôi quả thật rất yếu ớt nhỏ bé, thế nhưng… muốn giết tôi, cũng không phải chuyện dễ dàng như thế đâu.”
Dục Nghiêu Thành và Diệp Hàn ngây người đứng tại chõ.
“Tôi nói các người lại gì đấy, chẳng thân thiện tí nào!” Dương Tàn Nguyệt đứng ra hóa giải bầu không khí lúng túng: “Cô ấy và Vương của chúng ta có tình cảm thật sự rất tốt, cô ấy tới để giúp đỡ Vương, không phải làm đá cản chân, các người cứ hung hăng như thế làm gì?”
“Giúp đỡ Vương?” Người đàn ông đeo thẻ bài Diệp Hàn đột nhiên đưa tay ra, tốc độ rất nhanh, : “Nhìn thấy chưa, đây là dây chuyền bảo vật gia truyên của nhà họ Tống, rõ ràng là nói yêu Vương của chúng ta, nhưng trên thực tế thì sao? Lại đi đeo ngọc bội của nhà họ Tống, người phụ nữ này nói không chừng chính là gián điệp mà nhà họ Tống phái tới đấy!
tóm lấy mặt dây chuyền trên cổ t Trên sợi dây chuyền biết đâu lại có thiết bị nghe lén gì đó! Để tôi xem bộ mặt thật của cô đi!”
Nói xong, Diệp Hàn định giật sợi dây chuyền của tôi, tôi năm chặt lấy sợi dây chuyền, lạnh lùng nói: “Xin anh hãy tự trọng, buông tay ra.”
Diệp Hàn không buông ra: “Tự trọng? Buông †ay? Sao nào, bị tôi nói trúng tìm đen rồi nên mới hoảng loạn như vậy? Tôi vẫn cứ muốn lấy đấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!