Chương 550: Trơ tráo trắng trợn
Lãnh Mạch thực sự là người đàn ông nhỏ nhen và vô lý nhất trên đời! Không một ai hơn!
Anh không cãi lí được với tôi, giận tôi mà tôi không dõ dành anh, thì ở trên giường anh sẽ đòi lại cho bằng được, liên tục giày vò tôi hành hạ tôi còn mạnh bạo đến nỗi tôi phải bật khóc, van xin anh trong nước mắt, luôn miệng nói rằng em sai rồi, em sai rồi cho đến khi khàn giọng, anh mới dịu lại đôi chút, nhưng vẫn tra tấn tôi suýt ngất vài lần, làm đến lúc anh thấy thỏa thuê mới chịu tha cho Tôi.
Tôi muốn bóp chết anh! Nhưng chẳng còn sức lực nữa, lăn ra ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, thân thể đã được lau khô, không còn dính mồ hôi, eo bị Lãnh Mạch ôm, tựa lưng vào trong ngực anh, gối đầu lên cánh tay anh, người đàn ông cao lớn vạm vỡ ôm trọn tôi vào lòng. Hơi thở nóng rực riêng biệt của anh vương vấn khắp cơ thể tôi, đặc biệt là sau khi tôi vừa làm xong, mùi hương đặc biệt đó vần còn tràn ngập trong không khí.
Lãnh Mạch đang ngủ rất say, hơi thở đều đặn, tôi khẽ nhúc nhích, anh lờ mờ tỉnh lại, thì thâm điều gì đó, kéo tôi vào lòng, xác nhận răng tôi đang ở trong vòng tay của anh, rồi lại tiếp tục ngủ.
Giống như một đứa trẻ chiếm lấy đồ chơi, thiệt tình, từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Lãnh Mạch đến bây giờ, sau khi tìm hiểu về anh sâu hơn mới biết thực ra anh không lạnh lùng tàn nhân như vẻ bề ngoài của mình, người đàn ông mạnh mẽ này cũng có một khía cạnh rất trẻ con, ví dụ như anh ấy sẽ so đo, quyết đấu với Dạ Minh, sẽ cãi nhau tay đôi với Sỉ Mị, sẽ phải bám lấy tôi nhõng nhẽo bằng giọng nói ướt át để tôi phải dỗ dành anh như hôm nay, và khi sốt cao ngã bệnh sẽ rất mong manh yếu đuối.
Bất giác, mùa đông đã sắp đến, tôi và Lãnh Mạch cũng quen nhau được gần nửa năm, thời gian trôi nhanh quá, chúng tôi đã sẽ rất dễ bị tổn thương bên nhau một chặng đường dài như thế.
Chiến tranh sắp sửa bắt đầu, và chúng tôi sẽ không còn thời gian để xả hơi thế này nữa, nếu có thể để anh được nghỉ ngơi như thế này, tôi cũng rất sẵn lòng.
Nghĩ đến đó, tôi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ trong niềm hạnh phúc.
Thế nhưng…
Tôi nói để yên cho anh nghỉ ngơi, chứ có phải ngay khi thức dậy là anh lại tiếp tục ra đòn với tôi đâu cơ chứi Ngủ mơ thấy có con heo ủi mình, còn bị con heo hôn môi, mơ màng tỉnh dậy thì thấy Lãnh Mạch đang gặm môi tôi, chưa hết, còn vương đầy nước miếng lên mặt tôi, tôi đẩy mặt anh ra, cản lưỡi anh và ú ớ hét lên: “Lãnh Mạch! Anh thôi đi nhét”
“Anh rất muốn nhét vào miệng em” Anh khàn giọng bảo.
Tất nhiên tôi biết ý của anh ấy!
“Không đời nào! Không có chuyện được voi đòi tiên đâu!” Trước đây tôi chỉ đọc về chuyện thổi kèn trong mấy quyển sách cấm, nếu thực sự đem ra thực hành… Không, không, tuyệt đối không thểt Tuyệt đối không thể!
“Chứng tỏ em yêu anh không đủ, anh sẵn sàng liếm cho em cơ mà” Lãnh Mạch hậm hực.
Chủ đề này dâm quá, tôi từ chối giao tiếp!
“Nhóc con này!” Anh bực bội lật người tôi lại, võ mạnh vào mông tôi: “Nhấc cái mông lên, không cho phép dùng phía trên, thì phải dùng phía dưới để anh thỏa mãn!”
Tôi không ngờ lại có ngày tôi cũng dấn thân vào cuộc sống chịch xoạc trơ trến này.
Sắp bị anh làm cho gãy lưng đến nơi, cuối cùng con sói lưu manh thối tha này cũng đã thỏa mãn, tôi chống eo đứng dậy, trời đã về chiều rồi!
Trước đó, tôi không ăn trưa! Vật lộn trên giường lâu đến như thết “Lãnh Mạch, anh đúng là cầm thúi” Tôi nghiến răng nghiến lợi quay đầu trừng mắt với anh.
Người đàn ông đang ngồi trần truông bên giường uống nước, thân hình tráng kiện khiến người ta chảy máu mũi, bực mình nhất ở chö, rõ ràng anh là người chịu trách nhiệm di chuyển, rõ ràng tôi vần luôn nằm im, nhưng cuối cùng chỉ có tôi là người mệt mỏi, chỉ có tôi thôi!
Người đàn ông trơ tráo kia uể oải ngẩng đầu nhìn tôi: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn như vậy, anh sẽ nghĩ rằng em vần chưa vừa lòng đấy”
“Tránh ra!” Sắp bị anh giết chết mất thôi! Trông tôi có giống một kẻ đói khát như vậy không?
Lãnh Mạch đứng dậy đi tới chỗ tôi, bây giờ chỉ cần anh đến gân là chân tôi mềm nhũn, chuẩn bị òa khóc, vội vàng ngăn lại: “Đừng mà Lãnh Mạch, sắp chết thật rồi đây này”
Phụt, Lãnh Mạch bật cười: “Em cả nghĩ quá, em có muốn anh cũng chẳng có sức để mà cho nữa, anh có uống Viagra đâu”
Ha ha ha ha, anh còn cần uống Viagra nữa ư?
Anh mà uống Viagra thì tôi xin chết!
Lãnh Mạch bế xốc tôi lên: “Đi tắm nào, lát nữa đưa em đi mở mang tâm mắt.”
Tôi được anh bế vào phòng tắm, phòng của anh rộng vô cùng, có đầy đủ tiện nghỉ hiện đại, phòng tăm cũng rộng, Lãnh Mạch khăng khăng muốn tắm cùng tôi, tôi muốn đi vệ sinh cơ mà, bèn đẩy anh ra. Đợi tôi đi vệ sinh xong, chuẩn bị vào tắm thì anh lại khỏa thân bước vào, đi tới vặn vòi nước. Có thứ đáng sợ vô cùng nổi bật đang ngẩng cao đầu dưới bụng của anh!
“Tên lưu manh thối tha, anh không biết xấu hổ à!” Tôi che mắt lại, cực kỳ nghỉ ngờ phải chăng Lãnh Mạch không bao giờ mềm hay không!
“Làm bao nhiêu lần rồi còn vờ vịt” Giọng điệu của anh rất dửng dưng.
Tôi muốn giết anh! Thật sự!
Tôi che mắt úp mặt vào tường, quay lưng về phía anh, nhưng anh đè lên từ phía sau, thứ nóng bỏng đang húc vào tôi, húc tôi đến sát tường, tôi chỉ có thể ôm tường chống cự trong nồi bất lực: “Lãnh Mạch! Anh đã nói sẽ không chạm vào em nữa mài”
“Bây giờ anh sẽ dạy cho em một điều.” Anh cúi xuống căn lô tai của tôi, rồi châm chậm chen vào bên trong cơ thể tôi: “Đừng bao giờ tin những lời đàn ông nói ở trên giường.”
Cũng may, hai ngày nữa sẽ đi đánh trận, nếu không với nhu câu không bao giờ biết thỏa mãn của Lãnh Mạch, tôi nhất định sẽ chết, chắc chắn là vậy.
Lại làm trong phòng tắm mọt lần nữa, Lãnh Mạch quấn quýt cơ thể đã tắm sạch sẽ của tôi, lau người cho cả hai rồi bế tôi trở lại giường, tôi mệt đến mức không cử động được nữa, mặc cho anh hành hạ Anh nhanh chóng tảm rửa sạch sẽ, rồi đặt tôi ngồi trên đùi và mặc quần áo cho tôi, anh cấm tôi mặc váy và dặn người giúp việc mang quần bông áo bông dày dặn đến. Đó hoàn toàn là trang phục mùa đông mà!
“Lãnh Mạch thế này có dày quá không?” Tôi buôn bực không chịu mặc.
Lãnh Mạch không cho phép tôi có quyền phản kháng, không nói lời nào, anh mặc bộ quần áo bông dày lên cho tôi, tôi bị anh quấn thành một quả bóng mũm mm, chán nản vô cùng: “Mặc thế này đi ra ngoài sẽ bị cười thối mũi mất”
Lãnh Mạch nhìn tôi chăm chăm: “Không muốn mặc thì lên giường, chọn một trong hai.”
“..” Vô lý! Không có lý lẽ! Không có nhân quyền!
“Làm ra vẻ đáng yêu với anh cũng vô ích, chỉ khiến anh càng muốn lấy em thôi” Lãnh Mạch buông lời lạnh lùng.
“Hừ! Không biết xấu hổ! Đồ lưu manh!” Tôi giật mạnh đầu ra.
Lãnh Mạch xoa đầu làm tóc tai tôi bù xù, anh hài lòng mở cửa phòng ra: “Đi theo.”
Tôi bực bội vuốt lại tóc rồi mới lê bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!