Chương 57. Rốt cuộc anh ta đối với tôi như thế nào?
Tôi đã nghĩ rất nhiều lần, rốt cuộc tôi và Lãnh Mạch là gì của nhau?
Trước đây, bởi vì Dạ Minh đưa tôi về nhà nên Lãnh Mạch đã tức giận, lần này thì là vì Dạ Minh đã động đến tôi, anh ta vì tôi mà ghen với Dạ Minh, tức giận với Dạ Minh, anh ta không thích tôi gần gũi với người đàn ông khác, thậm chí còn coi tôi là tài sản riêng của anh ta, một khi có người dòm ngó, anh ta sẽ nổi giận, loại biểu hiện này, có được coi là anh ta thích tôi không? Cho dù chỉ là một chút thiện cảm?
Nhưng đa số thời gian anh ta đều không quan tâm đến tôi, cũng không nói chuyện với tôi, tôi và nh ta nói được vài câu thì luôn trưng ra cái vẻ lạnh lùng, trước đây có vài lần tôi bị người đàn ông khác bắt nạt, anh ta cũng chỉ xuất hiện vào giây phút cuối cùng, những chuyện này lại khiến tôi cảm thấy anh ta không mấy để ý đến tôi, đối với anh ta mà nói tôi có cũng được không có cũng chẳng sao.
Bây giờ tôi thực sự không hiểu anh ta, càng không hiểu trong lòng anh ta, rốt cuộc tôi có vị trí như thế nào?
Còn tôi thì sao, tôi đối với Lãnh Mạch thì thế nào?
Lúc này, tôi đang nhắm mắt, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của Lãnh Mạch, tôi kiễng chân lên hôn anh ta một cách say đắm.
Tôi nghĩ, tôi đối với anh ta, chí ít không phải là sự chán ghét….có thích không? Tôi không biết, trước giờ tôi chưa từng yêu ai, tôi không biết rốt ` ếc thích một người là như thế nào, không biết sẽ có biểu hiện và tâm trạng như thế nào, tôi chỉ biết khi anh ta hiểu lầm tôi và Dạ Minh, tôi chưa bao giờ có tâm trạng lo lắng muốn tìm anh ta giải thích như vậy, đây có được tính là thích không?
Tính không…..
Khi tôi sắp không thở nổi nữa anh ta mới buông tôi ra, sau đó dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên môi tôi, nhiệt độ ngón tay của người đàn ông chạm vào môi tôi, trong lòng tôi bỗng gợn lên vài đợt sóng nhỏ, tôi có chút rung động, ánh mắt trở nên say đắm, tôi ngây người nhìn anh ta một lúc, cho đến khi anh ta khẽ cười trên đầu tôi, tôi mới bừng tỉnh, tôi hoảng hốt vội vàng quay mặt đi: “Cái đó….anh có đói không?”
Aaa không ngờ tôi lại nhìn anh ta đến ngây ngẩn cả người! Không ngờ tôi lại mê trai đến vậy!
Anh ta lại cười rồi, dường như tâm trạng đã tốt hơn nhiều, giọng nói trầm xuống, một tay chống lên tường, tay còn lại nắm cằm tôi, để tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ta, có phải đàn ông đều thích động tác này?
“Bụng tôi đói, bên dưới cũng đói, em nói xem…phải làm thế nào?” Anh ta vô cùng mờ ám sáp lại gần môi tôi, nhưng không hôn tôi, mà chỉ để tôi cảm nhận hơi thở của anh ta có bao nhiêu sự hỗn loạn và nặng nề.
Trái tim tôi khẽ run lên, run rẩy như bị điện giật, mặt cũng đỏ lên, tôi không dám nhìn anh ta nên hướng ánh mắt sang một bên: “Tôi cũng hơi đói, ngày mai còn phải làm việc, xuống dưới…ăn chút gì đó đi.”
Anh ta nhìn tôi một lúc, không hề có thêm hành động nào mà thả tôi ra: “Được”
Sau đó, tôi và Lãnh Mạch cứ như vậy mà làm hòa.
Bị anh ta cưỡng hôn một hồi liền làm hòa, nghĩ lại tôi xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống đất.
Tôi và anh ta lần lượt đi ra khỏi phòng, vừa nãy lúc anh ta cưỡng hôn tôi đã làm váy ngủ của tôi nhăn nhúm lại, tôi vội vàng chỉnh đốn lại sau đó mới xuống lầu.
Dạ Minh không có ở đây, Triệu Hiểu và Lão Quỷ đã quay lại và đang ngồi trên sofa nói chuyện, nhìn thấy tôi và Lãnh Mạch đi xuống, họ liền cung kính chào hỏi Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch đại nhân”
Lãnh Mạch hơi gật đầu kiêu ngạo, tôi nhìn trộm anh ta và không thể nhịn cười, vừa nấy trên lầu còn tức giận giống như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi, bây giờ liền biến thành một vị vua cao cao tại thượng.
Không đúng! Tôi không phải đồ chơi!
Tôi lấy một túi mì lớn ở dưới bếp, hầu hết đồ trong biệt thự đều rất đầy đủ, bao gồm cả gia vị, tôi vừa mới bỏ mì của tôi và Lãnh Mạch vào nồi thì Lão Quỷ và Triệu Hiểu thập thò ở cửa nhà bếp chảy nước miếng: “Cô Đồng, cô có thể làm cho chúng tôi một phần không?”
“Không phải hai người không thể ăn những thực phẩm bổ sung chức năng của con người hay sao?” Tôi hỏi bọn họ.
“Mặc dù thực phẩm không thể bổ sung năng lượng cho chúng tôi, nhưng cũng có thể thỏa mãn cơn thèm của chúng tôi.” Lão Quỷ lau nước miếng: “Món ăn mà cô Đồng làm rất ngon, Lão Quỷ tôi thực sự đã bị nghiện rồi”
“Ồ?” Vậy sao” Lãnh Mạch ở bên cạnh nhướn mày.
Tính ra, đây là lần đầu tiên Lãnh Mạch ăn đồ mà tôi nấu, còn trước đây Lão Quỷ đã ăn rồi, _—— : nhưng lúc đó không có Lãnh Mạch, bị Lão Quỷ khen như vậy, tôi cảm thấy có chút xấu hổ, liền gãi gãi đầu: “Được rồi, tôi sẽ làm thêm một phần cho hai người.”
“Còn cả tôi nữa” Giọng nói của Dạ Minh vang lên, anh ta đứng trên cầu thang.
“Ở đây không có chuyện của cậu” Lãnh Mạch lạnh lùng nhìn qua đó.
Tôi không dám lên tiếng, khó khăn lắm tôi mới dỗ được Lãnh Mạch hết giận.
“Tôi nói này Lãnh Mạch đại ca, chỉ là ăn chút đồ mà anh cũng keo kiệt thế sao?” Dạ Minh thong thả đi xuống: “Bụng tôi cũng đói rồi, tốt xấu gì thì hôm nay cũng đã giúp các người nhiều như vậy, để bảo bối nhà anh nấu cho tôi chút đồ cũng không được sao? Hay là…anh sợ tôi cướp mất cô ấy?”
T““Ngậm miệng lại và cút ngay cho tôi.” Lãnh Mạch nheo mắt.
“Đói rồi, không đi được, nếu như anh không cho tôi ở lại cùng ăn với mọi người tôi sẽ ở lì đây không đi, khiến hai người không thể có không gian riêng.” Dạ Minh dựa người vào tường, dáng vẻ vô cùng lưu manh.
Tôi không còn gì để nói, hai người này mà cãi nhau là không có hồi kết, tôi vội vàng ngăn cản: “Được rồi, được rồi, không phải chỉ thêm một phần thôi sao, tôi cho thêm một chút là được rồi, Dạ Minh anh đi ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Dạ Minh cuối cùng cũng thuận theo: “OKOK, nếu như đó là yêu cầu của cô gái nhỏ, tôi nhất định sẽ nghe lời mà đi ra ngoài, tạm thời nhường lại không gian cho hai người, Lãnh Mạch đại ca, có phải tôi rất thú vị không?”
Lãnh Mạch ánh mắt lạnh lùng, nhìn bộ dạng này của anh ta, nếu như không có tôi ở đây, anh ta chắc chắn sẽ đánh cho Dạ Minh một trận.
Hai con người này, thật là…..
Tôi lại cho thêm một gói mì vào nồi, bây giờ nó đã đầy ắp rồi.
“Tại sao em lại muốn nấu cho cậu ta ăn” Lãnh Mạch lại không vui rồi, anh ta đứng ở đằng sau chất vấn tôi.
Đầu tôi bụ bãm hết cả rồi: “Anh nhìn cái dạng vẻ vô lại đó của anh ta xem, chỉ là một bát mì thôi mà, có gì to tát chứ, đuổi anh ta đi càng sớm càng tốt không phải sao, anh và anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi luôn cảm thấy anh ta hễ gặp anh là lại gây sự vậy?”
Lãnh Mạch hừ một tiếng, nói một cách khinh bỉ: “Cậu ta luôn là một bại tướng dưới tay của tôi _—— và chưa bao giờ đánh thắng tôi, nên tự nhiên sẽ khó chịu trong lòng, từ nhỏ đã như vậy, chuyện gì cũng không bằng tôi, còn muốn so đo với tôi sao, đúng là tự tìm ngược.”
“Từ nhỏ sao…..” Hai người họ là thanh mai trúc mã, trong lòng tôi không khỏi có chút khó chịu.
Sau đó tôi và Lãnh Mạch đều im lặng, anh ta đứng sau lưng tôi, tôi nhẹ nhàng lấy bát ra, bày ra năm cái bát và cho gia vị vào, mì cũng sắp được rồi, tôi tắt bếp, đúng lúc định gắp mì ra thì đột nhiên Lãnh Mạch ôm lấy tôi từ phía sau, tôi sững người: “Làm sao vậy?”