Chương 60. Duyên âm
“Chuyện gì vậy?”
Tại sao người phụ nữ này lại như thể gặp phải ma vậy?” Tôi bị từ chối đứng sững sờ ở trước cửa.
“Hay là….Cô Đồng chúng ta đi nhà khác hỏi xem?” Lão Quỷ gợi ý cho tôi.
Tôi gật gật đầu, cùng họ đi đến ngôi nhà bên phải, Lão Quỷ đi vào trước xác nhận là có người tôi mới dám gõ cửa, người mở cửa cũng là một người phụ nữ và hỏi tôi muốn làm gì, tôi nói giống như vừa nãy muốn hỏi tin tức về ngôi biệt thự, sau đó tôi lại nhận được sự đãi ngộ tương tự.
Tôi không tin được điều này!
Sau đó tôi lại đi hỏi mấy nhà ở gần đó, bọn họ đều đóng cửa lại như thể gặp phải ma, cho dù tôi có gõ cửa như thế nào họ cũng không mở ra.
Tôi cúi đầu buôn bã đi về chỗ Lãnh Mạch và Dạ Minh rồi vẫy tay: “Hết cách rồi, bọn họ đều tránh xa ngôi biệt thự này, cơ bản là không có ai chịu cung cấp manh mối, bây giờ phải làm thế nào?”
“Cái việc tìm người này, Dạ Minh là giỏi nhất”
Lãnh Mạch hất cằm chỉ vào Dạ Minh.
Tôi hơi ngạc nhiên, hai người lúc nào cũng như nước với lửa này, không ngờ Lãnh Mạch lại khen Dạ Minh?
“Bây giờ mới biết ông nhỏ này lợi hại sao?” Dạ Minh vô cùng đắc ý.
“Đúng vậy.” Lãnh Mạch lãnh đạm nói: “So với chó, cậu lợi hại hơn nhiều “
Hahal Đem Dạ Minh so sánh với chó, Lãnh Mạch thật là hài hước.
“Lãnh Mạch anh muốn chết phải không?” Dạ Minh tức giận, nắm lấy cổ áo của Lãnh Mạch: “Dám coi tôi là chó, anh muốn chết à!”
“Ôi chao đừng cãi nhau nữa!” Tôi nhanh chóng chen vào giữa đẩy họ ra: “Việc cấp bách bây giờ là tìm ra đôi vợ chồng kia, trước tiên hãy giải quyết xong chuyện này, xong chuyện hai người muốn đánh thì tôi sẽ làm trọng tài cho hai người, Ok không?”
“Không cần làm trọng tài, năm chiêu là cậu ta không chịu được rồi.” Lãnh Mạch khoanh tay.
“Anh!” Dạ Minh tức đến cau có mặt mày: “Được! Giải quyết xong chuyện của cô gái nhỏ, chúng ta sẽ thi đấu ở thế giới loài người, cô gái nhỏ làm trọng tài!”
Lãnh Mạch không phản đối.
Dạ Minh buông tay ra khỏi cổ áo Lãnh Mạch, anh ta lấy một con hạc giấy ra khỏi chiếc áo choàng màu đen và đặt nó vào lòng bàn tay, anh ta kê gân miệng và đọc mấy câu thần chú mà tôi nghe không hiểu, sau đó hạc giấy cất cánh bay lên không trung, nhanh chóng biến mất khỏi tâm nhìn của tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chuyện giống như trò ảo thuật, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên liên hỏi Dạ Minh: “Con hạc giấy của anh sẽ bay đi đâu? Sao nó có thể biết được tin tức của đôi vợ chồng kia? Anh làm thế nào để ra lệnh cho nó vậy? Ở chỗ các anh, loại hạc giấy này có phải cũng có một tên gọi riêng không?”
Tôi hỏi nhiêu như vậy, Dạ Minh rất đắc ý, liền vẫy tôi: “Lại đây cô gái nhỏ, tôi sẽ từ từ nói với cô”
“Ò” Vì tôi rất muốn biết, nên không nghĩ ngợi gì mà đi đến chỗ anh ta.
Sau đó tôi lại bị Lãnh Mạch kéo ngược trở lại, anh ta ném tôi xuống đất, mông tôi đau điếng, không đợi tôi phản kháng anh ta liền nói: “Có cái gì hay ho chứ, con hạc giấy này chỉ là một công cụ để liên lạc, chuyên dùng để liên lạc với quỷ sai, cậu ta phái hạc giấy đến thành phố của các em, để chúng báo với những quỷ sai phụ trách thành phố này giúp chúng ta tìm người”
“Này Lãnh Mạch, rốt cuộc anh có ý gì?” Dạ Minh đẩu anh ta một cái: “Những gì tôi muốn nói anh đều nói hết rồi, vậy tôi nói cái gì?”
“Cậu cút sang một bên đi” Lãnh Mạch lạnh lùng nhìn Dạ Minh: “Đừng có tiếp cận cô ấy”
Tôi thực sự muốn khóc, quan hệ của Dạ Minh và Lãnh Mạch thật khiến người ta phải phát điên, tôi chỉ là tò mò về con hạc giấy mà thôi, có đến nỗi phải tức giận ném tôi xuống đất không? Lãnh Mạch đúng là một con ma mặt liệt vừa độc đoán chuyên quyền vừa bá đạo vô lý! Hừm!
Chờ một lúc, hạc giấy vẫn chưa truyền tin tức về, chúng tôi quyết định đi một chỗ khác ở trong thôn tìm kiếm, giữa đường chúng tôi đi qua cái cây cổ thụ ở cổng thôn, tôi bất giác nhớ đến cậu bé kia và cảnh tượng trong giấc mợ, tôi đuổi theo Lãnh Mạch, đi bên cạnh hỏi anh ta: “Lãnh Mạch, trong lòng tôi vẫn còn một câu hỏi, trước đó khi tôi đến đây có gặp một cậu bé, cậu bé đó nói mỗi tối con ma nhỏ đều sẽ đến tìm bọn họ, mê hoặc họ ra khỏi nhà đi tìm nó, nhưng cậu bé kia….” Tôi sắp xếp lại cách diễn đạt: “Là thế này, năm tôi sáu tuổi tôi đã từng gặp một chuyện…”
Tôi kể khái quát cho Lãnh Mạch nghe về những gì đã xảy ra khi tôi sáu tuổi: “Chính là như vậy, anh nói xem đó là sự trùng hợp hay là gì, cậu bé ma mà tôi gặp lúc 6 tuổi và cậu bé tôi gặp ở trong thôn không ngờ lại giống hệt nhau, anh nói xem điều này…”
Lãnh Mạch luôn lắng nghe tôi một cách nghiêm túc, sau khi nghe tôi nói xong anh ta liền trâm tư một lúc, sau đó đáp lại tôi: “Có lẽ là duyên am.
“Nhân duyên?” Tôi lại hiểu theo hướng khác: “Tôi và cậu bé đó có nhân duyên gì chứ?”
“Cô gái nhỏ cô thật ngốc.” Dạ Minh lại chen vào: “Cái mặt liệt nói không phải nhân duyên mà là duyên âm, âm trong âm phủ, cô và cậu bé đó, có lẽ kiếp trước ở dưới âm phủ đã quen nhau, hoặc là do ở âm phủ xảy ra xung đột, cho nên ở kiếp này cậu ta mới đến đối phó với cô khi cô 6 tuổi. Còn về việc cô gặp cậu ta ở trong thôn, tôi đoán sau khi cậu ta đầu thai, thì chuyển thế đến cái thôn này”
Lãnh Mạch rất không vui khi bị Dạ Minh cắt ngang lời, thế là lại đi cãi nhau với Dạ Minh.
Tôi ôm lấy vai, hai chữ duyên âm này lộ ra một sự u ám không thể diễn ta được, khiến tôi cảm thấy có chút lạnh lẽo dưới lòng bàn chân, chỉ hy vọng tôi và cậu bé đó cứ lướt qua nhau như thế này, cho dù kiếp trước có xích mích gì thì kiếp này cứ làm một người qua đường không dính líu đến nhau, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra rắc rối.
“Chị Đồng, hạc giấy kìa!” Triệu Hiểu đứng ở đăng sau đột nhiên gọi lớn.
Tôi nhìn lên trời, hạc giấy của Dạ Minh đã trở lại!
Hạc giấy trở lại lòng bàn tay của Dạ Minh, Dạ Minh đưa hạc giấy kề gần tai như thể rất chăm chú nghe hạc giấy nói, một lúc sau, Dạ Minh lại lẩm bẩm câu gì đó, sau đó đôi cánh của hạc giấy lập tức cụp lại, con hạc liền biến trở lại thành giấy, Dạ Minh cất hạc giấy vào bên trong áo choàng đen.
“Hạc giấy đã nói gì vậy?” Mặc dù rất muốn bảo Dạ Minh cho tôi xem hạc giấy của anh ta, nhưng tôi đã kiềm chế được, quay sang hỏi việc chính.
“Nó nói đã tìm được quỷ sai rồi, bây giờ chúng ta hãy quay về, quỷ sai đang đợi chúng ta ở cổng thành” Sau khi Dạ Minh nói xong, quay ra nhìn Lãnh Mạch đầy thâm ý: “Mọi thứ…dường như đã có chút thú vị rồi”
“Cậu có ý gì” Lãnh Mạch nheo mắt.
Dạ Minh không nói gì mà chỉ cười cười một cách xấu xa, cậu ta đứng dậy vươn vai: “Lên đường thôi.”
Tôi không hiểu bọn họ đang giở trò bí hiểm gì nhưng cũng không hỏi nhiều, chúng tôi cùng nhau rời khỏi thôn, sau khi đi được vài bước, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, những đám mây trên cao biến thành một màu đen xì, đè nén lòng người, giống như có chuyện không hay sắp xảy ra vậy.
€ó lẽ là tôi nghĩ nhiều quá rồi, biết đâu mây đen như thế này chỉ là do trời sắp mưa.
Chuyện này cuối cùng cũng sắp kết thúc, cái thôn này, tôi nghĩ, cả đời này tôi cũng sẽ không trở lại nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!