Chương 630: Trận pháp nổ tung
Tôi và Lãnh Mạch đi đến một thôn làng ở hướng đông, tầng hâm của Bạch Hổ vân còn ở đó, chúng tôi đi xuống phía dưới, dựa theo những gì mà Những nói, Lãnh Mạch đánh vỡ một bức tường, bên trong bức tường này xuất hiện một mật thất, chúng tôi cùng nhau tiến vào bên trong.
Rất nhanh sau đó nhìn thấy được trận pháp, ngay giữa căn phòng tối tăm rộng lớn này có một trận pháp được vẽ ra bằng máu, thông thường dùng máu để vẽ trận chắc chản sẽ vừa mạnh vừa tà ác.
Ngoài những trận pháp này ra, xung quanh căn phòng tối này còn có một số thùng gô lớn, được đậy nắp kĩ càng, tôi cẩn thận mở ra một cái thùng, một mùi thuốc súng nồng nặc ập vào mũi.
“Đây là thuốc súng?” Tôi tiến đến gần xem xét, thực sự là thuốc súng cùng bom mìn, mỗi thùng gỗ đều chứa đầy bom! Trong căn phòng này có ít nhất mười thùng gô, nhìn vào kích thước môi thùng ít nhất có khoảng một tấn bom mìn, với số lượng này cũng đủ phá hủy cả một thành phố như Lôi Thành.
“Trận pháp này chắc hẳn là trận pháp tăng cường”
Lãnh Mạch sau khi nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào trung tâm trận pháp nói: “Nếu những quả bom này được đặt bên trong trận pháp, uy lực của những quả bom sẽ tăng lên gấp trăm lần, tương đương với một quả bom hạt nhân.”
“Bom hạt nhân?” Không ngờ răng Tống Lăng Phong có thể tạo ra được bom hạt nhân ở nơi này!: “Tống Lăng Phong rốt cuộc muốn làm gì?”
“Trước đây không biết Nhũng có từng nói qua với em hay không, trận pháp này có liên quan đến Lưu Nguyệt bạn em, còn có những bị nhà họ Tống bị bắt đi?” Lãnh Mạch hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: “Đúng vậy, Nhũng từng nói qua những lời này, nhưng bom hạt nhân và bọn người Lưu Nguyệt có liên quan gì với nhau?”
Lãnh Mạch trâm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Có lẽ là vì hiến tế. Dùng bom hạt nhân mở ra vùng đất mới, sau đó đưa người sống vào”
Tôi hoàn toàn không hiểu: “Sao anh biết được phải có sự hiến tế?”
Lãnh Mạch chỉ vào một vách tường nói: “Bên trên bức tường có khắc rất rõ ràng cách thức tính toán, còn có những thứ như cần bao nhiêu người, bao nhiêu pháp lực, bao nhiêu quả tim, nhìn qua có vẻ như đang triệu tập hiến tế”
Tôi đến gần xem thử, những kí hiệu trên tường rất nhỏ, nếu không phải do Lãnh Mạch cẩn thận, thật sự sẽ không có ai tìm ra.
“Nếu thực sự phải hiến tế, vậy Tống Lăng Phong muốn hiến tế cho ai? Ông ta muốn cho nổ bom hạt nhân này ở chö nào?”
Lãnh Mạch ngồi xuống cạnh bức tường nghiên cứu một chút: “Nhìn vào đường này đi, chắc là sẽ nổ ở núi tuyết”
“Nổ núi tuyết? Núi tuyết vừa cao vừa thâm sâu, bên dưới có cái gì sao?”
“Ai biết được, anh cũng không phải bách khoa toàn thư” Lãnh Mạch nóng nảy trả lời: “Có điêu ông ta tốn công tốn sức làm ra loại trận pháp này, còn mê hoặc tộc Huyền sư giết nhà tiên tri, thứ mà Tống Lăng Phong muốn triệu tập hiến tế cho chắc chăn không dê đối phó”
Thứ mà Tống Lăng Phong muốn triệu tập, không cần nghĩ cũng biết là dùng để đối phó bọn họ rồi.
“Em còn có một câu hỏi!” Tôi nhìn vẻ mặt khó coi của Lãnh Mạch nói: “Tại sao phải đặt trận pháp này ở thôn Băng Tuyết?”
“Sự tôn tại của nhà tiên tri đối với Tống Lăng Phong mà nói có sự uy hiếp rất lớn, để phòng hờ việc tộc Huyễn sư không giết được nhà tiên tri nên mới đặt trận pháp ở nơi này, một khi trận pháp được khởi động, thôn này nhất định sẽ bị san băng.”
Tâm tư của Tống Lăng Phong thật sự quá sâu, chẳng trách được tộc trưởng Huyên sư lại trở nên kích động như vậy, Tống Lăng Phong cũng không ngờ tới, không biết làm sao mà tộc Huyền sư lại trở nên như thế này.
Hiện tại người trong tộc Huyễn sư đều đã chết, trận pháp cũng có thể bị phá hủy rồi, Lãnh Mạch tự nhiên cũng sẽ không giữ lại đồ vật có khả năng uy hiếp.
đến mình, chỉ là muốn tiêu hủy hết lượng bom mìn này cũng khá là nguy hiểm, Lãnh Mạch trước tiên đóng băng lại hết những thùng bom này lại, sau đó phá hủy chúng bằng băng, rồi mới quay lại phá hủy trận pháp.
Trận pháp của Tống Lăng Phong cực kì khó giải quyết, cho dù là Lãnh Mạch, cũng phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức.
Tôi đợi anh ngoài tầng hầm, qua một lúc anh mới đi ra, trên quần áo dính một chút bụi, vẻ mặt có chút mệt mỏi, vừa đi lên liên ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở của mình.
Tôi có chút hoảng hốt, vội vàng gọi Lục Quy ra giúp, sau khi Lục Quy bắt mạch cho Lãnh Mạch thì lấy ra ba viên thuốc, Lúc tôi và Tống Thiên Ngân bị thương nặng, Lục Quy chỉ cho chúng tôi ăn một viên, nói rằng thuốc này của anh ta rất có hiệu quả rất lớn, nếu ăn quá nhiều cũng không tốt.
Có thể thấy nội thương của Lãnh Mạch nghiêm trọng đến mức nào!
“Lục Quy, nội thương của Lãnh Mạch sao rồi?” Đợi sau khi Lục Quy kiểm tra cho Lãnh Mạch xong, tôi lo lãng hỏi “Nội lực của Lãnh Mạch đại nhân bị tiêu hao rất nghiêm trọng, vả lại bởi vì sử dụng công lực quá nhiều dân đến công lực cạn kiệt, tổn thương đến tâm can, Lãnh Mạch đại nhân sau này những việc như đóng băng biển Đỏ, ngài vân là nên ít làm lại”
Lãnh Mạch quả nhiên vì tìm tôi mà đóng băng cả biển ĐỏiI Mắt tôi chốc lát liên đỏ hoe: “Lãnh Mạch anh là heo à? Việc đóng băng biển Đỏ chắc chỉ có anh mới làm ra được! Anh sẽ không tìm tộc người lùn làm khí phao sao? Cho dù anh mạnh đến mức nào cũng không thể làm loạn như vậy được!”
Lãnh Mạch nhăm mắt lại không lên tiếng.
Lục Quy nói: “Lãnh Mạch đại nhân, cho dù ngài đang gấp gáp muốn gặp cô Đồng thì cũng không thể lấy nội lực và cơ thể của mình ra đùa như vậy được”
Tôi lại không kìm được nghẹn ngào.
Lãnh Mạch bị chúng tôi luyên thuyên đến phiên, khó chịu “ừm” một tiếng.
Tôi sau này thật sự không muốn rời xa Lãnh Mạch, cảm giác này thật sự rất đau đớn, rất khó chịu.
Tôi vô cùng cảm kích Lục Quy, từ lúc Lục Quy đi theo đồng hành cùng tôi cho tới nay, không còn nhớ rõ đã giúp tôi bao nhiêu lần, đã cứu được bao nhiêu sinh mạng rồi, ngay cả Lãnh Mạch cũng rất kính trọng Lục Quy. Tất cả chúng tôi đều nợ Lục Quy một mạng.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lãnh Mạch cơ bản đã khôi phục lại sức lực, thời gian còn lại chỉ còn một ngày, chúng ta lo lăng đến mức không dám làm chậm trê nữa, liên xuống núi tuyết trong đệm.
Vừa xuống núi tuyết, Lãnh Mạch ngăn lại không cho đi tiếp.
Bên ngoài tâng sấm sét bảo vệ bao phủ dày đặt quân đội, lúc tôi đi cũng chưa có như thế này, nhưng hiện tại lại thay đổi lớn như vậy.
Minh vương Lạc Nhu biết chúng tôi rời khỏi Lôi thành, vì vậy phái binh sĩ ở đây chuẩn bị bắt rùa trong rọ.
“Làm sao bây giờ?’ Chúng tôi nấp vào một góc cây, tôi thì thào hỏi Lãnh Mạch “Tống Lăng Phong đã bố trí một trận pháp rất nhạy bén xung quanh đây, chỉ cần chúng ta tiến vào rừng cây sẽ lập tức bị phát hiện, chúng ta không thể đi vào Lôi thành, chỉ còn một cách duy nhất chính là nhờ các binh sĩ trước Lôi thành giúp đỡ” Lãnh Mạch chau mày nói.
“Nói cách khác, trận này chúng ta vân phải đánh với Lạc Nhu?” Tôi siết chặt năm đấm của mình.
Mặc dù trận chiến này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng tình huống hiện tại có thể thấy là địch mạnh †a yếu, cho dù như thế nào cũng chỉ có thể đánh liều thôi!”
“Cô bế, nghe kỹ” Lãnh Mạch đột nhiên nói.
Tôi nhìn về phía anh ấy.
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc: ‘Lát nữa anh sẽ gửi tín hiệu, các binh sĩ trong Lôi thành sau khi nhìn thấy tín hiệu, họ sẽ đi ra khỏi thành để gặp chúng ta.
Anh sẽ yểm trợ cho em, em phải tranh thủ lúc trận chiến hỗn loạn nhanh chóng trở về Lôi thành, đem chìa khóa tâm hồn trả về trong cơ thể Dạ Minh, nếu như Dạ Minh tỉnh lại, chúng ta có lẽ vân có thể ít thương vong một chút mà trở lại Lôi thành, nếu không thì chắc chắn sẽ chết, em hiểu không?”