Chương 706: Là mẹ hắn đấy
Nếu bây giờ Lạc Nhu tới đây, đó chính là thực sự †ìm chết. Tôi cũng cảm thấy chắc chắn cô ta sẽ không tới tấn công chúng tôi.
“Cứ quyết định vậy đi, đêm nay tôi và cô ấy sẽ tới thành Minh Vương.” Lãnh Mạch nói.
“Đêm nay?! Bây giờ đã muộn vậy rồi! Cô ấy không được nghỉ ngơi mất!” Tống Tử Thanh và Si Mị đồng thanh kêu lên.
Sắc mặt Lãnh Mạch sầm sịt hẳn đi.
Tôi liên tục nháy mắt với Tống Tử Thanh và Sỉ Mị, có thể đừng chọc tới gã đàn ông này nữa được không, đến lúc đó người chịu khổ chính là tôi đó!
Lãnh Mạch đã hoàn toàn không để ý tới tôi, quay sang bàn bạc với Hàn Vũ và Diệp Hàn việc tiếp ứng và thủ thành.
Tôi nằm bò ra bàn, đã sinh ý muốn chết.
“Tiểu Đồng Đồng” Dương Tàn Nguyệt lại gần.
“Việc gì?” Tôi bực dọc nhìn anh ta.
“Có phải cô lại chọc vương tức giận rồi không?
Trông mặt ngài ấy rõ ràng là vẻ mặt không được thỏa mãn mà. Tôi nói này Tiểu Đồng Đồng, cái chuyện nam nữ ấy mà, tuy bình thường đều là con trai chủ động, nhưng đôi lúc bên nữ cũng nên chủ động lấy lòng bên nam, đặc biệt là người đàn ông như vương vậy. Vương đối tốt với cô, lại nặng tình nặng nghĩa, nguyện lòng chết vì cô. Cô không biết là có bao nhiêu cô gái đang âm thầm ghen tị, hâm mộ cô đâu. Đáng lý cô nên giữ vương cho chặt, đừng để những cô ả khác lợi dụng lúc hai người giận dỗi mà chen ngang”
Tôi lườm anh ta một cái: “Anh hiểu biết về tình yêu như vậy, sao không thấy anh cũng tìm lấy một cô?”
Tôi nói.
“Vương” Dương Tàn Nguyệt nói: “Đồ nướng hình như mãi không được mang lên, e là Chiến Vương điện hạ đã..”
Lãnh Mạch nhất thời nhức đầu ấn trán, dựa lưng vào ghế: “Đi gọi cậu ta về đây”
Đầu tôi mơ màng chẳng hiểu nổi ý bọn họ, bám theo: “Tôi cũng đi tìm anh ta.”
Bây giờ Lãnh Mạch rất yên tâm về quan hệ của tôi với Dạ Minh, phẩy tay một cái, cho đi.
Tôi đi theo Dương Tàn Nguyệt và một đại soái khác rời khỏi nhà ăn.
“Mọi người biết Dạ Minh ở đâu rồi?” Trên đường đi, tôi hỏi bọn họ.
Một đại soái tôi không nhận ra nói: “Trừ nhà bếp.
thì còn có thể ở đâu nữa?”
“,* Hình như nói rất đúng, cái tên ăn hàng vạn năm khó gặp như Dạ Minh…
“Tôi tên Tô Niệm, tuy chúng ta đã cùng nhau chiến đấu từ lâu nhưng hôm nay mới là lần đầu gặp mặt. Cô Đồng Đồng cô rất nổi tiếng trong đám bọn tôi đấy” Đại soái trẻ tuổi nheo mắt cười với tôi.
Tôi cũng cười đáp lại: “Cảm ơn”
“Em gái tôi mê mẩn cô ghê lắm, nói sau này trưởng thành cũng muốn tòng quân, cũng muốn học kiếm, cũng muốn khoác soái bào hiên ngang hào hùng, trở thành tiêu điểm trên chiến trường giống như cô vậy.
Tôi cũng chẳng biết làm gì với nó nữa”
“Vậy tốt nhất vẫn nên khiến em gái anh thôi ý định này đi” Tôi bật cười.
Tô Niệm cũng cười. Vị đại soái trẻ tuổi này rất tốt tính, thân thiện hiền lành, gần giống với tính Dương Tàn Nguyệt, thảo nào lại có thể làm anh em tốt với Dương Tàn Nguyệt.
Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đến nhà bếp, ngay từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng nói oang oang của Dạ Minh bên trong: “Các người là heo hả?! Các người là ốc sên hả?! Làm đồ ăn cũng làm chậm như vậy! Còn chẳng bằng lấy luôn dê sống bò sống tới cho.
tôi ăn luôn cho xong! Chế biến ra còn khó ăn như thết Có gan thì tới nhân giới mà học cho đàng hoàng!”
Tôi im lặng ngửa mặt nhìn trời, cái tên tham ăn này, quả nhiên đang ở trong bếp.
Dương Tàn Nguyệt đẩy cửa đi vào: “Chiến Vương điện hạ, ngài muốn ăn thì ăn cùng bọn tôi đi chứ, ngài ở chỗ này..”
Tôi đi vào theo, ngay sau đó trông thấy Dạ Minh đĩnh đạc ngồi khoanh chân dựa tường, trước mặt là một chồng đĩa chất cao ngất, trên bàn còn xương dê, còn anh ta thì đang ôm chân dê gặm rõ là sung sướng.
Đầu bếp đứng bên bất đắc dĩ nói: “Chiến Vương điện hạ, ngài đã ăn hết cả một con dê nướng chuẩn bị cho đám vương rồi, ngài ngài ngài…
Dương Tàn Nguyệt và tô Niệm tới khuyên anh ta cùng trở về với bọn tôi. Dạ Minh không thèm để ý tới bọn họ, bọn họ lại không dám kéo Dạ Minh đi, dù gì Dạ Minh cũng là một vị vương, tuy rằng vị vương này chẳng có nổi một binh một tốt.
“Dạ Minh, bọn tôi tìm anh cả ngày rồi, thế mà anh lại trốn vào đây ăn tr: Tôi phục thực sự, đi tới kéo anh ta: “Cùng qua đó rồi ăn!”
Bây giờ Dạ Minh mới ra vẻ tức giận, bò dậy: “Này cô bé, cô không biết ăn một bữa cơm với tên Lãnh Diện Than kia có biết bao quy củ hành xác đó thôi. Ăn cơm rõ ràng là để cho no bụng, nhưng mỗi lần tên đó đều hạn chế tôi không được ăn quá nhiều! Thế là thế nào?!
Mỗi lần tôi ăn cơm với tên đó đều chẳng lần nào được ăn no! Còn chẳng bằng vào bếp ăn cho thỏa!”
Cũng may mà mỗi lần đều có Lãnh Mạch quản thúc Dạ Minh, chứ nếu lần nào cũng để Dạ Minh ăn no, vậy thì những người khác chẳng cần ăn luôn nữa. Tôi đã được chứng kiến sức ăn của Dạ Minh, quả thật không tài nào hình dung nó bằng ngôn ngữ.
“Được rồi được rồi, đợi lát nữa nếu vẫn không no thì anh lại tới ăn, còn giờ mọi người đều đang chờ anh, anh đi ăn luôn cho vui.
“Cũng đâu phải đã thắng trận hoàn toàn, có gì mà vui? Hừ!” Nói tới nói lui, bằng sự lôi kéo của tôi, cuối cùng Dạ Minh vẫn rửa sạch tay, đi theo tôi rời khỏi nhà bếp.
Khi sắp đi anh ta còn tiện tay cho một ngọn lửa thiêu chín một con dê sống bên cạnh, còn dặn dò đầu bếp: “Bỏ nhiều thì là!”
Trên đường về nhà ăn, Dạ Minh vẫn luôn càm ràm với tôi, trách móc thức ăn nơi này khó ăn cỡ nào, rồi anh ta nhung nhớ thức ăn trên nhân giới biết mấy, nói mãi không ngừng không nghỉ, còn dong dài hơn cả trước kia.
Tôi lẳng lặng nhìn sườn mặt anh ta.
Khi anh ta nói chuyện, môi sẽ luôn rung rung, thực ra đây là biểu hiện cho thấy lòng đang rất hoảng loạn.
Thời điểm này, hẳn anh ta đang rất lo lắng cho Lưu Nguyệt, lại rất băn khoăn rằng khi thực sự phải giết Lạc Nhu thì anh ta nên làm thế nào, nhưng chỉ vì không muốn khiến bọn tôi lo lắng nên anh ta mới dùng những lời nói không ngừng nghỉ để che giấu cảm xúc của bản thân.
Đúng vậy, sớm muộn cũng phải giết Lạc Nhu, nhưng Lạc Nhu, xét cho cùng… cũng là mẹ ruột của Dạ Minh kia màtI Khi ngày đó thực sự đến, cả thế giới đều đang ăn mừng, duy chỉ có Dạ Minh, anh ta… nên làm gì đây?
Đáp án này, tôi cũng không biết được.
Nếu đến ngày đó, Dạ Minh cầu xin chúng tôi đừng nên giết mẹ anh ta, chúng tôi nên làm gì đây? Lãnh Mạch nên làm thế nào đây?
Nhìn bề ngoài, chúng tôi đang phản kích lại Lạc Nhu. Nhưng trên thực tế, muôn vàn vấn đề cũng nối nhau tìm đến.
Dạ Minh…
Tôi hít sâu một hơi, ngay khi Dạ Minh nói dứt câu tiếp theo bỗng giành lời anh ta: “Dạ Minh, đêm nay tôi và Lãnh Mạch tới thành Minh Vương, bọn tôi đi cứu Lưu Nguyệt. Anh đi cùng bọn tôi đi.”
Nụ cười đang treo bên môi Dạ Minh phút chốc sượng cứng, máy móc quay sang nhìn tôi: “Cô nói gì?
Đêm nay cô và Lãnh Mạch muốn đi cứu Lưu Nguyệt?!”
“Đúng, đêm nay chúng tôi sẽ đi ngay, anh đi cùng bọn tôi đi.”