Chương 810:
Cùng một thời gian Lãnh Mạch cũng dân theo Chu Tước và Sỉ Mị, tới gần Tống Lăng Phong.
Tống Lăng Phong dành toàn bộ lực chú ý lên người Mộ Tu, từ đầu đã không để ý tới uy hiếp của Lãnh Mạch đối với ông ta: “Mộ Tu! Tôi hỏi ông một câu, rốt cuộc là ông có yêu Nhan Nhi hay không!”
Mộ Tu dừng một lát, nhưng vân không để ý tới Tống Lăng Phong, tiếp tục đánh với Hồng Hồng.
“Lúc trước tôi từng nói với Nhan Nhi, ông đâu tốt băng tôi? Phụ lòng, lạnh lùng, tự tay giết Nhan Nhi thì không nói, bây giờ thái độ đối với Nhan Nhi lại lạnh lùng tới mức này! Tôi không rõ vì sao lúc trước Nhan Nhi lại lựa chọn ông! Lựa chọn một tên lòng lang dạ sói như ông! Cho dù lúc ở dưới người tôi, gọi cũng là gọi tên ông! Rốt cuộc là ông tốt ở chỗ nào! Rốt cuộc tốt chô nào hả?” Tống Lăng Phong giống như bị bệnh tâm thần gào rống.
Lần này Mộ Tu bị chọc trúng phẫn nộ, đánh Hồng Hồng ra xa, quay đầu nhìn về phía Tống Lăng Phong: “Ông có ý gì? Ông đến chỗ tôi tìm cảm giác về sự ưu việt đúng không? Ông là muốn nói với tôi ông có được Nhan Nhi mà tôi không có phải không? Ông muốn nói với tôi Nhan Nhi mang thai con của ông mà không phải của tôi đúng không?”
Trong khắp trời đất đều vang vọng tiếng Mộ Tu gào rống.
Tống Lăng Phong nhảy lên trên người tuyết quái, trực tiếp xông về phía Mộ Tu, Mộ Tu cũng xông về phía Tống Lăng Phong.
Hai người đàn ông, ô… Không, một người đàn ông, một người khác là đàn ông trong cơ thể phụ nữ, tay không tấc sắt, không cần bất cứ kỹ năng gì đánh nhau, giống như trước đây Lãnh Mạch đánh nhau với Dạ Minh, Lãnh Mạch đánh nhau với Si Mi, Lãnh Mạch đánh nhau với Tống Tử Thanh.
Nhưng đây là cơ thể của tôi mài!
Mặt tôi đã mặt mũi bâm dập, bọn họ vân lao vào nhau đánh đấm, tôi nổi giận, gào rống với Mộ Tu: “Ngài không thể khôi phục chút lý trí được sao? Bây giờ là lúc giết chết Tống Lăng Phong, cuộc là ngài đang làm gì thế Mộ Tul”
“Tống Dật chết tiệt, tôi giết ông!” Mộ Tu hoàn toàn không nghe lọt những lời tôi nói.
“Tôi cũng muốn giết ông, Mộ Tu!” Tống Lăng Phong cũng nói.
Một ông già và một cô gái đánh nhau ở trên đất, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị…
Mộ Tu bị Tống Lăng Phong đè dưới người, Tống Lăng Phong vung quả đấm đánh lên mặt tôi.
Tâm trạng tôi sắp bùng nổi “Tôi thật sự không rõ rốt cuộc ông tốt chô nào! Rốt cuộc hơn tôi ở điểm nào!” Tống Lăng Phong lại gào rống với Mộ Tu: “Tốt đến mức cho dù lúc tôi bỏ thuốc Nhan Nhi, thân chí của Nhan Nhi không rõ lảm, người mà bà ấy gọi tên vân luôn là ông! Đều là ông! Mà ông, mà ông thì sao? Vậy mà ông đối xử với bà ấy…”
Bỏ thuốc?
“Ông nói cái gì? Ông vừa mới nói cái gì hả?” Rõ ràng là Mộ Tu cũng năm được điểm này, dùng lực quay người đè lên người Tống Lăng Phong, năm lấy áo ông †a: “Ông vừa nói ông bỏ thuốc Nhan Nhi? Ông bỏ thuốc gì với Nhan Nhi? Hả?”
Tống Lăng Phong hơi nhếch miệng mang theo máu tươi: “Trong cuộc đời này chuyện tôi không hối hận nhất chính là hạ thuốc mê với Nhan Nhi, chiếm lấy bà ấy, khiến bà ấy mang thai con của tôi, như vậy bà ấy sẽ là của tôi, như vậy cho dù trong lòng bà ấy nghĩ tới ông, nhưng bà ấy vẫn là của tôi… Cho dù trái tim không phải, nhưng tôi có thể đợi, tôi có thể đợi bà ấy, tôi sẽ đối xử tốt với bà ấy, tốt đến mức khiến bà ấy quên đi ông, tốt đến mức khiến bà ấy đặt tôi ở trong lòng, cho dù bao nhiêu năm, trăm năm, nghìn năm, chục nghìn năm, tôi đều có thể đợi bà ấy.. “
Không nghĩ tới vậy mà Tống Lăng Phong hạ thuốc mê với Nhan Nhi, sau đó cưỡng bức bà ấy! Tên này quá đê tiện!
“Không có khả năng, sao có thể, sao có thể có chuyện này được…” Mộ Tu bắt đầu run lẩy bẩy, giọng nói đều đã run run; “Vì sao lúc tôi đi chất vấn Nhan Nhi bà ấy không nói gì cả? Bà ấy không nói gì cho tôi biết, còn bảo tôi đừng nhớ thương bà ấy nữa, tìm một cô gái tốt, sao có thể có chuyện này…”
“Ồ, ha ha, ha ha ha ha!” Tống Lăng Phong cất tiếng cười to, cười một lát, nước mắt lăn từ khóe mắt ra: “Bà ấy từng nói, ba chúng ta là tam giác tốt nhất, là bạn tri kỷ có thể quay lưng về phía đối phương, xảy ra chuyện như vậy, sao bà ấy có thể nói với ông? Không chỉ như vậy, khi tôi quỳ gối trước mặt bà ấy câu xin tha thứ, bà ấy thậm chí đều không đành lòng giận tôi, chỉ nói từ nay về sau, bà ấy coi như bị động làm ra quyết định.
€ó lẽ cũng là một cách thoát khỏi nồi đau, bà ấy sẽ ở bên tôi thật tốt, bảo tôi đừng nói chuyện này với ông.
Đến cuối cùng, bà ấy vân nghĩ cho tôi và ông như cũ, vân y như cũ… Người phụ nữ này, thiện lương tới mức nên làm sao với bà ấy đây? Nên làm thế nào với bà ấy bây giờ…”
Tống Lăng Phong tàn nhân sát hại vô số cốt nhục của mình, nhưng không nghĩ tới cũng có thể thâm tình với một người phụ nữ tới mức này, nhưng phần thâm tình này quá cố chấp, quá ích kỷ, dùng phương thức bỏ thuốc cưỡng ép một người phụ nữ ở bên mình, là đúng hay sai, không ai có thể phân biệt rõ.
Nhưng Mộ Tu nghe xong chân tướng cả người đêu bị lửa giận thiêu đốt, nằm chặt tay đánh mạnh về phía Tống Lăng Phong: “Tống Dật, con mẹ nó ông đúng là tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ! Vậy mà ông dám làm như thế với Nhan Nhi!”
“Tôi làm như vậy với Nhan Nhi thì sao? Ít nhất tôi yêu, ít nhất tôi có thể đối xử tốt với bà ấy! Mà ông thì sao? Ông cho bà ấy cái gì? Ông cho bà ấy hủy diệt! Ông hủy hoại bà ấy! Mộ Tu ông giết bà ấy! Ông giết người phụ nữ ông luôn miệng nói yêu! Ông có tư cách gì gào rống với tôi chứ!”
Mộ Tu ngớ ra một lát, toàn thân run lẩy bẩy, hàm răng nghiến vang ken két, nhưng không tìm ra được lời phản bác.