Chương 863:
“Hứ!” Để che đậy sự bối rối, tôi vội vã chạy về phía chỗ ngồi.
Người đàn ông bỏ hai tay vào túi, mỉm cười rồi chậm rãi đi vê phía tôi và ngồi xuống bên cạnh tôi.
Nhân viên phục vụ đưa menu cho anh, lúc anh lật menu xem thì tôi đã lén quan sát ngón tay của anh, ngón tay anh thon dài và rất đẹp, trời ơi, ông trời thật sự quá không công băng, sao lại tạo ra một người hoàn mỹ như thế.
Người đàn ông hoàn toàn không hỏi ý kiến của tôi thì đã gọi ra rất nhiêu món, trùng hợp là mấy món đó đều là mấy món mà tôi thích ăn.
“Chú có cặp mắt nhìn thấu người khác sao? Có thể biết được tôi thích ăn món gì” Tôi cố sức trừng mắt với anh.
Người đàn ông hết sức buồn cười và nói: “Anh không có cặp mắt nhìn thấu người khác, trên thế giới này không còn ai có thể hiểu em hơn anh, dù cho người đó là em của hiện tại.”
“Những lời chú nói tôi nghe không hiểu gì hết, có phải chú đã nhận lầm người rồi không?” Tôi chau mày hỏi: “Trông chú có vẻ không giống với người bị thần kinh”
Anh mỉm cười và không nói thêm gì nữa.
Các món ăn lần lượt được mang lên, trong quán ăn có nhiều người như thế, tôi cũng thả lỏng sự cảnh giác, không dè dặt nữa, tôi xới cho mình một bát cơm lớn rồi gấp rất nhiều thịt cho vào bát mình.
“Vân ăn được như thế, không thay đổi chút nào”
Lãnh Mạch nói.
Hôm nay tôi đã nghe quá nhiều lời nói khó hiểu của anh nên bây giờ tôi cũng không để tâm đến nữa, chỉ cặm cụi ăn một cục thịt lớn.
Cục thịt thứ hai vân còn đang ở cổ, chưa kịp nuốt xuống thì đột nhiên không biết từ đâu chui ra một người đàn ông nữa. Người đó nảm lấy cổ áo của Lãnh Mạch và kéo anh lên rồi nói: “Đồ đáng chết! Anh lại bỉ ổi vô sỉ đến mức đến tìm cô ấy trước.”
Tình hình gì thế này? Kẻ thù sao?
Tôi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn.
Người đàn ông đó cao cũng tâm Lãnh Mạch, chỉ là… Anh ta có một mái tóc ngắn màu đỏ chói mắt, thời đại này mà còn có người nhuộm tóc màu đó nữa sao, lạc hậu vậy sao.
“Tôi đến gặp cô ấy trước thì đã sao? Sớm muộn gì cô ấy cũng là của tôi” Lãnh Mạch hất người đàn ông đó ra.
Người đàn ông dùng ánh mắt như muốn giết người trừng Lãnh Mạch và nói: “Đã nói lần này sẽ cạnh tranh công bằng, sao anh lại giở trò bỉ ổi với tôi?”
“Vi vậy? Muốn đánh nhau sao?” Lãnh Mạch lạnh lùng đáp.
“Đánh thì đánh, sợ anh chäc?” Người đàn ông xăn tay áo lên.
Tiếng cãi nhau ở bên này đã thu hút rất nhiều người đến xem, ánh mắt của những người đứng xem đều vô cùng phức tạp, tôi có cảm giác mình đã bị cuốn vào một cuộc tình tay ba từ đâu không rõ, tôi rụt cổ lại, vội vã gọi bảo họ dừng lại: “Xuyt! Hai người muốn cãi nhau thì ra ngoài cãi được không? Đừng cãi nhau trước mặt tôi được không hả? Như thế thật sự không ổn, làm tôi có cảm giác như mình là nguyên nhân dân đến sự mâu thuân này vậy”
“Là do em gây ra đấy” Hai người đàn ông cùng lúc hét lên với tôi.
“Tôi vốn dĩ không quen biết hai người mài! Tại sao lại đổ lên đầu tôi hả?”
Hai người đàn ông lại vì câu nói đó của tôi mà đồng thời im lặng lại.
Người đàn ông có mái tóc ngắn màu đỏ buông Lãnh Mạch ra rồi sảng khoái ngồi xuống trước mặt tôi và nói: “Đồ ngốc, em không nhận ra tôi nữa sao?”
“Ai là đồ ngốc! Anh mới là đồ ngốc!” Chết tiệt, tôi bị người đàn ông không quen biết măng là đồ ngốc, làm tôi tức đến nồi muốn phun cho anh ta một mặt nước trà.
“Ồ, đã quên rồi, bây giờ em đã không phải em nữa”
Tôi hít thở sâu, hít thở sâu, tôi pha một ly trà rồi uống một ngụm, cố gảng đè nén cơn tức giận của mình xuống.
“Không sao, giới thiệu lại từ đầu thôi” Người đàn ông tóc đỏ dùng cách giống hệt như Lãnh Mạch, anh †a đưa tay về phía tôi và nói: “Tôi là Sỉ Mị, Si Mị của Sỉ Mị Võng Lượng.”
“Si Mị?” Cái tên này chẳng phải là tên của quái vật trong sách sao? Cái tên này cũng đậm chất scene thật, tôi cũng đã chịu đựng đủ rồi, tôi nói: “Có lẽ hai người đã thật sự nhận nhầm người rồi.”
“Không nhận nhầm đâu” Hai người đàn ông lại một lần nữa đồng thanh nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!