Chương 876:
Người dân ở Băng Thành cũng không sợ hãi trước sự xuất hiện của con hổ trăng khổng lồ, thay vào đó họ cúi đầu hành lẻ, chỉ là khi nhìn thấy tôi, nhiêu người lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên Khi đi ngang qua ngã tư đường, tôi nghe thấy một đứa trẻ hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao cô gái kia lại có thể cưỡi được thần thú đại nhân vậy ạ?”
“Đương nhiên là cô ấy có thể cưỡi thần thú đại nhân. Cô ấy và tứ đại thần thú, đặc biệt là thần thú Bạch Hổ, là bạn đồng hành rất thân thiết: “Người kết bạn với tứ đại thần thú sao? Cô ấy là ai ạ”
“Đó là cô gái mà mẹ đã nói với con khi con còn nhỏ, người vợ duy nhất của Minh Vương đại nhân đương nhiệm và là Chúa cứu thế đã cứu vớt Minh Giới.”
“Từ khi nào tôi lại biến thành Chúa cứu thế vậy?”
Tôi thì thào.
“Không chỉ là Chúa cứu thế. Các tòa soạn báo của Minh Giới còn đăng những phóng sự đặc biệt dành cho cô và còn có tác giả đã viết một cuốn sách dành riêng cho cô. Cuốn sách này được bán rất chạy trong Minh Giới. Hiện tại cô đã là một người nổi tiếng trong Minh Giới rồi.” Bạch Hổ lâm bầm nói.
“Người nổi tiếng…” Tôi cười lắc đầu: “Dù sao người nổi tiếng vân là người thường, không quan trọng, chỉ cân có thể trở về, có thể cùng mọi người đoàn tụ là đủ rồi.”
Khi đang nói chuyện thì chúng tôi đã đến cổng Băng Thành, Bạch Hổ nhảy lên tường thành, quân lính trên tường hành lễ với chúng tôi rồi bước sang một bên.
Bạch Hổ dẫn tôi đến bên tường: “Nhìn kìa, đây là đất nước của chồng cô.”
Tôi hướng tầm mắt ra xa theo Bạch Hổ. Minh Giới rất khác so với khi Lạc Nhu nằm quyền trước đây. Lấy Băng Thành làm trung tâm, các thành phố khác được.
kết nối với nhau. Lãnh Mạch đã học được công nghệ của thế giới loài người, xây dựng những cây cầu và đường cao tốc trong Minh Giới, còn xây dựng cả những ngôi nhà hiện đại. Bạch Hổ nói rằng bây giờ người dân ởMinh Giới đã sử dụng điện thoại thông minh, máy tính và nhiều sản phẩm thông minh khác nhau. Nhưng vì tính chất đặc biệt của Minh Giới, ô tô, tàu hỏa và máy bay không được sản xuất. Môi thành phố đều có Truyền tống trận, có ngựa hoặc những con thú ngoan ngoãn khác làm vật cưỡi. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy rằng trong số những con thú sống với con người, có một số loài đặc biệt quen thuộc.
“Cô đoán đúng.” Bạch Hổ trả lời: “Những con thú này là những con dã thú bị phong ấn ở bên trong địa ngục thứ mười chín.”
“Dã thú tâng mười chín được thả ra?”
“Hầu như dã thú được thả ra không gây uy hiếp và có một số dã thú có tính đe dọa thấp đã được thả ra.
Đây là kết quả của cuộc thảo luận giữa Lãnh Mạch với Chung Nhiễm. Khi Lạc Nhu năm quyền, cô ta đã phong ấn tất cả những con dã thú chống lại cô ta và phản đối cô ta ủng hộ Ác Ma Chi Vương vào tâng thứ mười. Việc này dẫn đến một môi trường sống nghèo nàn cho một số loài thú hoang dã. Bây giờ đã tốt hơn và được cải thiện rất nhiều rồi.”
“Tâng mười chín thì sao? Ác Ma Chi Vương ở đâu?”
“Ban đầu, Lãnh Mạch đã chuyển Ác Ma Chi Vương đến một hòn đảo nhỏ trong Minh Giới vì Ác Ma Chi Vương là một công thần. Nhưng Ác Ma Chi Vương đã chọn quay trở lại địa ngục thứ mười chín. Phong ấn của địa ngục thứ mười chín không chỉ phong ấn anh †a, thực tế cũng là để bảo vệ anh ta. Với phong ấn đó, rất nhiều lúc có thể giảm bớt được rất các loại phiền phức. Chäc là Ác Ma Chi Vương không muốn bị quấy rây”
Hóa ra là như vậy, nhưng điều này cũng phù hợp với tính cách hào phóng của Ác Ma Chi Vương “Ô, đúng rồi”’ Bạch Hổ nói: “Bây giờ một bộ phận trong số trăm quỷ đã chuyển đến tầng mười chín. Dù sao, núi Bất Lương không thể chứa nhiều quái vật và trăm quỷ như vậy. Một ngày nào đó cô nên dành thời gian để đi xem núi Bất Lương đi. Bộ tộc Hoạt Đầu Quỷ vân còn quan tâm rất nhiều.”
“Ừ, tôi sẽ đi, dù sao thì bây giờ có rất nhiều thời gian. Ngoài núi Bất Lương ra, tôi còn muốn đến tộc Dược Sư, tộc Ải Nhân và đi gặp Lưu Nguyệt nữa.’ Tôi nói.
Bạch Hổ gật đầu: “Đi, tôi dẫn cô đi xem thành Minh Vương trước kia và cả ngọn núi tuyết nữa.”
“Tuyệt”
Bạch Hổ nhảy xuống khỏi tường thành. Đầu tiên chúng tôi đến Lôi Thành, giờ đây Lôi Thành phát triển rất thịnh vượng. Sau đó chúng tôi đến núi tuyết, cuộc.
đại chiến đã phá hủy núi tuyết, bây giờ núi tuyết đã trở lại với dáng vẻ cao vời vợi. Dưới chân núi tuyết xây dựng bia mộ cho những người lính hy sinh trong trận chiến, cũng như những con quái vật tuyết. Tôi nhảy xuống từ lưng Bạch Hổ và cúi đầu ba lần trước bia mộ.
Trở về núi tuyết, bàn chân giảm lên những lớp máu tích tụ lâu ngày. Những hình ảnh đó hiện lên thật rõ ràng trong mắt và ký ức khủng khiếp thật rõ nét, như thể những chuyện này mới xảy ra ngày hôm qua, như thể †ay tôi vân đang câm siêu thần kiếm trên không trung và chiến đấu với Lãnh Hiên, liều mạng một mất một còn. Giống như thiền quân vạn mã vân còn dưới chân núi tuyết, như thể một đoàn người chúng tôi vân dựa lưng vào nhau, sát cánh chiến đấu.
Nhưng tất cả những điều này đã trôi qua một trăm năm.
Đã một trăm năm…