Chương 896:
Điều này càng khiến tôi tò mò, rốt cuộc Đồng Sênh đã mạnh đến mức nào rồi?
Trận tỉ thí của những đội sau cũng rất gay cấn, trong năm trăm năm tôi rời khỏi đây, dưới sự thống lĩnh của Lãnh Mạch, ba giới Nhân – Quỷ – Minh đều phát triển rất tốt, cũng thắt chặt quan hệ liên lạc với nhau.
Tống Tử Thanh không còn hận Minh Giới như trước, Minh Giới và Quỷ Giới cũng thân thiện hơn với Nhân Giới rất nhiều, ngay cả quy định đầu thai của Quỷ Giới cũng được thả lỏng hơn không ít.
Sau khi Tống Thiên Ngân dẫn đội, cũng vào tỉ thí rất nhiều lần, dĩ nhiên là có cả Mộc Nhan. Lúc tỉ thí, cô †a vẫn hay nhìn về phía tôi, sau đó im lặng đi đến cạnh Tống Thiên Ngân, không có hành vi quá khích gì nữa.
Ngoại trừ lần sử dụng pháp quyết ở trận tỉ thí thứ hai, Tống Thiên Ngân vân chưa triệu hồi thức thần ra.
Lãnh Dục và Đồng Sênh cũng chưa đấu trực diện với nhau trong đợt tỉ thí thứ hai. Sau khi đợt này kết thúc, đội của Lãnh Dục, Đồng Sênh và hai đội Nhân Giới của Tống Thiên Ngân đều thẳng. Trong lúc này, những người trẻ có biểu hiện tốt đã được các quan chức cấp cao, các quý tộc trọng vọng, bọn họ được gọi đi nói chuyện trong giờ nghỉ giải lao.
Bên phía Lãnh Mạch cũng chọn một, hai người tài vừa nhú lên, anh bảo cấp dưới đi gặp đối phương.
Tống Tử Thanh không hổ là Tống Tử Thanh, đội Nhân Giới tỏa hào quang kỳ lạ, sáu người mà anh ấy chọn ra đều được nhiều người ưu ái, Tống Tử Thanh cũng không can thiệp vào sự lựa chọn của bọn họ, có hai người chịu ở lại Minh Giới để phát triển, còn lại vân chọn quay về Nhân Giới. Còn Tống Thiên Ngân và Mộc Nhan thì không ai mời bọn họ.
€ó lẽ tất cả mọi người đều biết lòng của hai người bọn họ không năm ở đây.
Thời gian cho một đợt thi đấu không dài, kết quả của trận chung kết đợt thứ ba sẽ bắt đầu sau giờ cơm trưa.
Đám người bọn tôi đi ăn cơm hết sức tưng bừng, hôm nay tâm trạng của Lãnh Mạch rất vui, đi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện vài câu trong cuộc thảo luận của mọi người, phát biểu cái nhìn và ý kiến của anh.
Đám người nhà chúng tôi đi trên đường, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, dù gì ai ai cũng là những người tai to mặt lớn tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết, Minh Vương, Chiến Vương, Yêu Vương, chưởng môn của nhà họ Tống ở Nhân Giới, bác sĩ đứng đầu thế giới, lại còn có Minh Vương phi vừa về là tôi. Bọn tôi lại không để ý.
đến ánh mắt của bọn họ, không dân binh lính, không có gn hầu, đi trên đường bình thường như người khác, ở một trình độ nào đó, coi như bọn tôi cũng rất kỳ quái.
Nhưng mà ai để ý chứ, chỉ có bọn tôi mới biết được, bọn tôi đã cùng trải qua những chuyện sống chết có nhau như thế nào.
Lãnh Dục và Đồng Sênh là tuyển thủ dự thi cho.
nên không thể ăn cơm chung với bọn tôi không gọi hai đứa nó.
Dạ Minh dân bọn tôi đến một nhà hàng rất to, gọi rất nhiều đồ ăn, bọn tôi vừa ăn bữa cơm trưa phong phú vừa nói chuyện, cảm giác như vậy không quá tốt là bao.
Mặc dù tôi là người Nhân Giới nhưng tôi nghĩ răng mình vần còn thuộc về Thần Giới, không muốn quay lại thế giới bình thường. Trên đường tôi đi WC, trông thấy Lãnh Mạch đang hút thuốc ở ban công, bèn đi qua tìm anh, vỗ vai anh rồi cười hì hì: “Lãnh Mạch”
Lãnh Mạch quay đầu nhìn tôi mà không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm tôi thôi.
Tôi sờ mặt mình: “Mặt em bị bẩn à?”
Anh thở ra khói, đè tôi lên tường: “Anh không thể hiểu được, em xấu như vậy, tại sao có nhiều duyên với đàn ông như thế?”
“Anh mới xấu đó! Khốn nạn!” Tôi trừng anh.
Anh cười nhẹ: “Em vân là con nhím xù lông hệt như trước đây”
“Anh cũng giống như trước đây, miệng anh không bao giờ nói câu gì hay!” Tôi ngẩng mặt lên.
Anh cúi đầu sát đến, mỉm cười: “Vậy em nói xem miệng anh làm gì được?”
Vẻ mặt này rất xấu xa, tôi che miệng mình: “Anh làm được tất cả, những dù gì cũng không thể hôn tôi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!