Lọc Truyện

Võ Đạo Đại Tông Sư - Lâm Huyền

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

“Đại ca à, hãy cấn thận… tên tiếu tử này kì lạ lâm..:
Mã Khả vô cùng tức giận, có gì phải cẩn thận đâu chứ, một tên tiếu tử trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy, chỉ dựa vào việc đánh úp mới có thế làm hắn bị thương, nếu như không báo mối thù này, thì danh tiếng mà ba năm nay Mẫ Khả cực khố giành lấy trong ngoại môn đều sẽ bị sụp đổ mất, thậm chí hắn sẽ trở thành chủ đề cười nhạo của mọi người lúc uống trà dùng cơm.
Người này có kì lạ đi chăng nữa thì cũng chí là Luyện Thế Tâng Ba mà thôi, còn bản thản hắn đường đường là Luyện Thể Tang Năm, sao lại có thể
thua người này được cơ thế?
“Ngươi đi chết cho ta!”
Mã Khả phóng thích khí tức toàn thân ra, đuổi giết đến trước mặt Lâm Huyền.
HỔ Mập đã nhận thấy sự khác thường, hắn lên tiếng hét lớn nói: “Lảm Huyền, ta đến giúp ngươi!” Hắn muốn đến chắn trước mặt Lâm Huyền.
Nhưng Lảm Huyền lại giơ tay ngản Hổ Mập lại, mặt hắn trông chả căng thẳng tẹo nào.
“Không có gì đáng ngại đâu!”
Không hổ danh là Luyện Thế Tâng Năm, Mã Khả giả phóng khí tức trên cơ thể, trông cong mạnh mẽ hơn khí tức của Mã Ba và Mã La cộng lại nữa!
HỐ Mập chí nhìn Mã Khá đang đuối đến thì khóe mắt hắn đã giật liên hồi rồi.
Hẳn vô cùng lo lắng, nhưng Lâm Huyền thì lại không hề động đậy gì, hệt như một ngọn đá trên đính núi đá vậy, cho dù là mưa tạt gió lùa ta cũng không động đậy.
Mã Khả vầy tay, tiếng hổ gầm vô cùng chói tai thậm chí còn ngông cuồng hơn hai nắm đấm của Lảm Huyền khi nãy tận ba lần.
Trong lòng của Hố Mập đang lo lắng về Phu Hố Quyền này, nắm đấm mạnh mẽ như thế, Lảm Huyền sao có thể kháng cự lại được đây?
Chính vào lúc hăn đang vô cùng lo lắng cho Lâm Huyền thì Lâm Huyền đã ra tay rồi.
Lúc im lặng thì thẹn thùng như cô gái nhỏ, lúc ra tay thì lại nhanh nhẹn như thỏ.
HỐ Mập còn chưa kịp nhìn rõ xem Lâm Huyền ra tay thế nào, hình như trong phút chốc hắn nhìn thấy một con hổ đang nhe nanh đềy máu bổ nhào về phía Mã Khả.
Mã Khả cũng nhìn thấy thế, hắn mở to hai mắt, đồng tử co rút lại, nếu như nẳm đấm của hẳn đánh ra chỉ hệt như một con hổ dữ, thì nắm đấm của Lâm Huyền chính là một con hổ vua!
Một núi không thế có hai hố, hai con tranh giành nhau, nhất định phải có một con thất bại!
“Bốp!”
Lúc nắm đấm của hai người va chạm với nhau, luồng khí tức cuồng bạo lan tỏa ra tứ phía, Hổ Mập đứng ở một bên bị gió lớn thổi, da mặt hắn bị thối đến phập phồng như sóng biển, da mí mắt không ngừng run bần bật.
“Cạch cạch!’
Cái bàn bẽn cạnh hai người họ đều đã bị thổi bay đi, rơi xuống một nơi xa, vỡ tan thành hai mảnh.
Hai người Lâm Huyền và Mã Khả giằng co trong thời gian ba nhịp thở, tinh thần của Lâm Huyền không có bất kì sự thay đổi nào, nhưng biểu cảm trên gương mặt của Mã Khả lại càng ngày càng khó coi.
Cuối cùng, hẳn cũng không thế nhịn nổi nổi đau khi bị luồng sức mạnh lớn thâm nhập vào bên trong cơ thể, hắn ói ra một ngụm máu tươi, liên tiếp lùi về sau ba bước, rồi quỳ rạp xuống đất.
Hẳn không thế nào chấp nhận được kết quả này, cùng loại võ công với nhau, tu luyện của bản thân hắn lại cao hơn Lâm Huyền hai tầng, sao kẻ thất bại lại là bản thân hắn chứ.
“Tại sao chứ?!” Lâm Huyền kiêu ngạo nhìn sang Mã Khả rồi nói: “Phu Hổ Quyền, coi trọng việc lực được xuất ra ngoài như hổ, khí tức càng nhiều thì sức bộc phá dĩ nhiên sẽ càng lớn hơn, uy lực của võ công dĩ nhiên sẽ càng lớn hơn.”
“Ba người các ngươi, cũng có khí tức rồi đó, nhưng mà sức bộc phá thì thật sự khiến cho người ta thấy mất mặt!”
Mã Khả không phục nói: ‘Ta cao hơn ngươi hai tầng cảnh giới, sức bộc phá của ta tuyệt đối lớn hơn ngươi!”
“Không sai, đúng là sức bộc phá của nhà ngươi mạnh hơn ta, nhưng thời cơ đế thi triến võ công thì ngươi lại không thể nắm bắt được, ngươi phóng thích khí tức sớm quá.”
“Thời gian ra đòn của ngươi cách ta càng lâu, thì khí tức sẽ càng yếu đi, sức bộc phá cũng không còn sót lại bao nhlẽu nữa, sao lại có thể đánh bại ta được chứ?”
Mã Khả ngây người, hân nhớ lại ba nắm đấm của Lâm Huyền, quá nhiên là toàn xuất chiêu lúc ba người họ đã đến gần.
Dĩ nhiên là hắn có thế hiểu được đạo lí này rồi, nhưng cách đối thủ một khoảng càng gần, thời cơ ra tay lại càng ít, càng khó nắm chác thời cơ hơn, nếu như không cẩn thận, còn chưa kịp ra tay thì đã bị kẻ địch tấn công lại rồi, như vậy không phải chết oan lắm hay sao?
Nếu như khi nãy dù Lâm Huyền cỏ chậm hơn chỉ một chút, thì e rằng người bây giờ nằm trên mặt đất chính là hắn rồi.
Dám ra tay ở thời điểm như thế, thì phải có sự
dũng cảm và sự phán đoán chuẩn xác đến nhường nào chứ!

Danh sách truyện HOT