Lọc Truyện

Vô địch Thánh Y - La Phong

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 12: Cậu từ chối tôi mười hai lần
 
             La Phong lúng túng rụt tay lại.  

             Sợ mà bác sĩ như cậu còn đến đây, thế thì có phải là nói dối trắng trợn hay không?  

             Tất cả mọi người ở đây đều đã tốt nghiệp đại học y, và hầu hết họ hiện tại đang là bác sĩ.  

             Hơn nữa nếu như nhớ không nhầm thì người trước mặt Giang Thiến cũng làm ở hiệu thuốc nào đó.  

             “À”, người đàn ông trung niên khinh thường liếc nhìn La Phong: “Nghe nói lúc Giang Thiến học đại học đã ngưỡng mộ cậu rất lâu, hôm nay gặp mặt… quả nhiên trông trắng trẻo khôi ngô, rất được các cô gái yêu thích nhỉ? Hoàn toàn không giống một tên nghèo đến từ cái vùng nông thôn khỉ ho cò gáy như Sở Nam”.  

             “Anh yêu à, đó đã là chuyện trước đây rồi, anh còn nhắc chuyện đó làm gì, bây giờ trong mắt em chỉ có một người thôi!”  

             “Haha, anh nghe em, không nhắc đến nữa, không nhắc là được!”  

             Nhìn bộ dạng chàng chàng thiếp thiếp của hai người họ, La Phong suýt chút nữa thì nôn ra, thức thời ngồi xuống, yên lặng chờ đợi cho đến khi mọi người rời đi, bữa tiệc kết thúc, nhưng lại nghe thấy Hồ Hải Triều tiến lên một bước, cười nói: “À, nếu như đều là người quen cả thì việc đó của cậu tôi có thể giúp được”.  

             “Đúng vậy, anh Hồ có một người bạn làm lãnh đạo ở bệnh viện hàng đầu, cậu biết chủ nhiệm Vương, Vương Văn Kiệt chứ? Con trai của Cục trưởng Vương ở Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, viện trưởng Hoàng của các cậu cũng phải nể mặt mấy phần. Anh Hoàng gọi một cuộc điện thoại thì việc của cậu sẽ được giải quyết một cách nhanh chóng”, Giang Thiến tiếp lời.  

             Nếu như anh vẫn là La Phong với tay nghề bình thường thì có lẽ không thể từ chối đề nghị này.  

             Nhưng anh bây giờ có niềm tin tuyệt đối rằng với năng lực của bản thân thì không cần bất kì mối quan hệ nào cũng như đi cửa sau mà vẫn có thể tìm được một công việc tốt.  

             Chữa bệnh cứu người không nhất thiết phải ở bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Đông Hải, cũng không nhất thiết phải trở thành thành bác sĩ mổ chính.  

             “Cảm ơn ý tốt của mọi người nhưng tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, không cần nhắc đến chuyện ở bệnh viện nữa”, La Phong trực tiếp từ chối “ý tốt” của Giang Thiến và Hồ Hải Triều, giọng điệu của anh không tự ti cũng không kiêu ngạo.  

             La Phong nói xong lại ngồi xuống, nụ cười điềm tĩnh trên gương mặt anh.   

             Thấy La Phong không tiếp nhận, mọi người liền mất đi hứng thú với anh và bắt đầu cụng ly một lần nữa, vô cùng náo nhiệt.  

             La Phong tranh thủ đi vào nhà vệ sinh.  

             Nhưng anh vừa mới đi ra thì lại gặp Giang Thiến ở chỗ rửa tay, dường như là đang đợi anh.  

             “La Phong, cậu đừng cố chấp nữa, chúng ta là bạn học, tôi bảo Hồ Hải Triều giúp cậu nhé?”, Giang Thiến nói thẳng.  

             “Giang Thiến, thực sự cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tôi đã quyết định rồi. Chỗ bệnh viện đó có lẽ thực sự không thích hợp với tôi”.  

             “Tôi muốn nghe lời nói thật! La Phong, nói với tôi sự thật đi!”, Giang Thiến nắm lấy cánh tay của La Phong, nhìn chằm chằm anh một cách kiên quyết.  

             La Phong nhẹ nhàng gỡ tay ra, cười nói: “Giang Thiến, thật đấy, đây chính là suy nghĩ thực sự của tôi. Cậu nhất định hiểu rõ, tôi đã quyết định việc gì thì sẽ không thay đổi”.  

             “Cũng giống như việc cậu từ chối tôi sao? Haha, mười một lần, La Phong, cậu thật sự là lòng dạ sắt đá! Cậu là chàng trai duy nhất từ chối tôi, chẳng trách mọi người lại gọi cậu là đầu gỗ!”, Giang Thiến đột nhiên bật cười.  

             “Cho dù như thế nào thì vẫn phải cảm ơn cậu”, La Phong nói xong và định rời đi.  

             Nhưng mà Giang Thiến rõ ràng không có ý định bỏ qua cho anh như vậy, cô ta bước tới một bước, đứng chắn trước mặt anh và mỉm cười ngọt ngào.   

             “La Phong, đừng đi, nghe tôi nói hết đã!”  

             “Việc này…”  

             “Sao thế, cậu sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi sẽ ăn thịt cậu hay sao?”  

             “Tôi lo bạn trai cậu nhìn thấy thì sẽ không hay”, La Phóng nặn ra một nụ cười.  

             “Cậu…đang quan tâm tôi sao?”, Giang Thiến cười và nói nhỏ vào bên tai La Phong: “La Phong, nói thật, cậu là người con trai đặc biệt nhất mà tôi đã gặp. Giang Thiến tôi đúng là ham hư vinh nhưng cậu biết không? Tôi đối với cậu là thật lòng! Tôi thật sự thích cậu, từ lần đầu tiên trông thấy cậu, tôi đã thích cậu rồi, bây giờ cũng vậy! Chỉ cần một câu nói của cậu bây giờ tôi sẽ lập tức chia tay với anh ta. Tôi với cậu sẽ đi thật xa được không? Về thị trấn nhỏ nơi quê cậu, Thạch Môn đúng không, chúng ta mở một phòng khám, cậu là bác sĩ, tôi là y tá!”  

             “Giang Thiến, cậu say rồi!”, La Phong nhẹ nhàng tránh khỏi Giang Thiến, nghiêm túc nói.  

             “La Phong, tôi không say, cậu mới là người cần phải tỉnh táo!”, Giang Thiến đột nhiên ôm lấy La Phong: “Xã hội rất tàn khốc, với tính cách của cậu thì sẽ không tồn tại được. Tôi tình nguyện theo cậu về quê, về thị trấn quê cậu, cho dù là một thị trấn nhỏ cũng không sao! Tôi đã tiết kiệm đủ tiền, hơn hai triệu tệ, đủ cho chúng ta sống thoái mái nơi thị trấn nhỏ”.  

             “Ý của cậu là muốn bao nuôi tôi?”, La Phong hỏi.  

             “Có gì không được? La Phong, bây giờ là thời đại nào rồi, nói thật tôi chỉ thích tiền của Hồ Hải Triều. Giang Thiến tôi sống hai mươi ba năm nay, cậu là người con trai duy nhất khiến tôi nhớ mãi không quên”.  

             La Phong nhìn bộ dạng si tình của Giang Thiến, không do dự mà tạt một gáo nước lạnh: “Giang Thiến, cảm ơn cậu, nhưng chúng ta không hợp, thật sự không hợp, cậu buông tay ra!”  

             “Lần thứ mười hai! La Phong, tuy rằng đã đoán được cậu sẽ từ chối nhưng tôi sẽ không từ bỏ đâu! Cậu có số điện thoại của tôi, nếu cậu thay đổi ý định thì hãy gọi điện thoại cho tôi. Cho dù cậu ở đâu, chỉ cần một cuộc điện thoại của cậu, thì những lời vừa nãy của tôi vẫn còn hiệu lực!”  

             Nói xong, Giang Thiến liền đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má La Phong, sau đó buông ra và đi thẳng vào nhà vệ sinh.  

             La Phong nhìn theo bóng lưng Giang Thiến biến mất, chạm vào vết son trên má, trong lòng cười khổ một tiếng, sau đó mở vòi nước, cẩn thận rửa sạch.  

             Về đến phòng bao, chỉ thấy bên trong một trận ồn ào.  

             Mọi người dường như đang vây quanh xem cái gì đấy.  

             La Phong tiến lên phía trước vài bước thì thấy một người ngã trên mặt đất, sùi bọt mép, toàn thân co giật.  

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT