Lọc Truyện

Vô địch Thánh Y - La Phong

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 2: Bà lão đáng thương
 
             "Chủ nhiệm, là tôi, là tôi nói!", La Phong nói.  

             "Tôi cái gì mà tôi? Hừ, bệnh viện bận rộn như vậy cậu còn vẽ thêm việc! Thôi được rồi, bác gái, tôi đã biết tình trạng của ông nhà, bây giờ tôi phải họp, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được nữa!"  

             Bỏ lại lời này, chủ nhiệm Ngô hung hăng trừng mắt nhìn La Phong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.  

             Cả người La Phong chấn động, anh không nói gì.  

             Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đục ngầu lấm lem nước mắt của bà lão, trong lòng anh không khỏi bùng lên một nỗi niềm khó nói.  

             Rõ ràng vẫn còn cơ hội, nhưng cứ cố tình hết lần này đến lần khác trì hoãn, kéo dài bệnh tình.  

             Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, La Phong tiến lên trước một bước, chặn trước mặt chủ nhiệm Ngô.  

             “Làm gì đó, La Phong! Tránh ra, mau tránh ra!”, ánh mắt của La Phong khiến chủ nhiệm Ngô theo bản năng lùi lại nửa bước.  

             “Chủ nhiệm, tình trạng của ông Giang rất nguy kịch, không thể chậm trễ thêm được! Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm bệnh tình xấu đi. Việc điều trị bằng thuốc trong suốt một năm qua đã kết thúc, bắt buộc phải phẫu thuật mổ tim, nếu không...”  

             Anh chưa kịp nói xong, chủ nhiệm Ngô vừa mới hoàn hồn đã trực tiếp ngắt lời anh.  

             “Nếu không thì thế nào? La Phong, từ khi nào đến lượt thằng ranh như cậu dạy dỗ tôi vậy? Một thực tập sinh nhỏ con con mà dám nói với bác sĩ chủ nhiệm những thứ này, cậu đang nghi ngờ về trình độ chuyên môn của tôi sao? Hừ, nực cười, thật nực cười!”  

             La Phong cảm thấy lời nói của mình không hề nực cười một chút nào, trái lại câu trả lời phẫn nộ của chủ nhiệm Ngô còn nực cười hơn.  

             Tuy nhiên, lý trí vẫn chiếm ưu thế.  

             Hít sâu một hơi, La Phong bình ổn lại cảm xúc, anh nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Chủ nhiệm, tôi không có ý chống đối ông, chỉ là...”  

             “Tránh ra cho tôi!”, chủ nhiệm Ngô trực tiếp ngắt lời La Phong: “Bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân đang chờ phẫu thuật, lẽ nào muốn tôi phẫu thuật cho từng người sao? Hừ, làm bác sĩ thực tập được nửa năm rồi mà không có chút tiến bộ nào cả, chỉ biết gây phiền phức. Bắt đầu từ hôm nay, cậu đến khoa châm cứu đi!”  

             Nói xong, chủ nhiệm Ngô đẩy anh sang một bên, phịch một tiếng, ông ta vung tay đóng cửa.  

             Rầm!  

             Cánh cửa đúng lúc va vào cánh tay bà Lưu, chiếc hộp bà lão đang cầm trên tay rung lên, rơi xuống đất dữ dội kèm theo tiếng vỡ vụn giòn tan của đồ gốm sứ.  

             “Đồ gia truyền của tôi... đồ gia truyền của tôi... Vỡ tan tành rồi! Xong rồi, xong rồi, lần này xong thật rồi! Ông ơi, tôi xin lỗi ông, Lưu Thúy Hoa tôi xin lỗi ông! Hu hu...”  

             Bà lão chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn những mảnh vỡ trên mảnh đất, miệng không khỏi khóc lóc kể lể.  

             Chủ nhiệm Ngô xoay người lại, trên mặt ông ta lộ ra vẻ chán ghét: “Bác ơi, chỉ là một chiếc bình vỡ mà thôi, đừng nói là vật gia truyền gì gì đó! Hừ, 200 tệ này coi như là tôi làm chuyện tốt. Vỡ bình tổn hại âm đức! Gần đất xa trời rồi, cần nhiều tiền như vậy làm gì! Bác cũng đừng có lằng nhằng nữa, đợi đến lượt tự khắc có người làm phẫu thuật cho ông nhà bác!”  

             Bỏ lại câu này, chủ nhiệm Ngô lạnh lùng ném hai tờ một trăm tệ xuống sau đó nghênh ngang rời đi.  

             Thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của bà lão, La Phong không khỏi nhớ đến người bà đã qua đời của mình.  

             Anh vốn định nhắm mắt lại, coi như không nhìn thấy gì.  

             Chỉ là, khi tiếng khóc của bà lão lọt vào tai anh, cuối cùng anh vẫn mềm lòng.  

             Bà lão ngồi xổm dưới đất, run rẩy nhặt những mảnh vỡ giống như đồ sứ.  

             Một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay già nua thô ráp của bà lão.  

             Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Bác ơi, bác đừng quan tâm đến những thứ này nữa, bác về phòng bệnh trước đi, tôi nhặt giúp bác”.  

             Bà lão ngẩng đầu lên, môi run lẩy bẩy, nhìn La Phong bằng đôi mắt vẩn đục: “Bác sĩ La, đây thật sự là vật gia truyền nhà tôi! Cậu biết đấy, không phải là tôi muốn làm vỡ bình để lừa tiền. Lần này tôi mang nó tới đây là vì sợ tiền chữa bệnh cho bệnh cho ông nhà tôi không đủ. Haizz, giờ thì xong rồi, vỡ rồi, vỡ hết rồi...”  

             La Phong có chút xúc động nhìn bà lão rơi nước mắt, anh cau mày trầm mặc một lúc sau đó nói: “Bác có nhớ số điện thoại của con trai hay con gái bác không? Tôi sẽ giúp bác gọi điện thoại cho bọn họ, kêu bọn họ đến xử lý”.  

             Dù sao anh cũng chỉ tình cờ gặp bà lão, nhiều lắm thì được coi là bác sĩ chăm sóc tạm thời cho chồng bà, căn bản giữa bọn họ không có chút giao tình nào.  

             Trước đó anh mở miệng nói đỡ, do đó khiến cho chủ nhiệm Ngô không vui, điều anh xuống khoa châm cứu, bây giờ, anh cũng không còn cách nào để ra mặt giúp bà lão nữa.  

             Anh không thể mất việc.  

             Trong nhà vẫn còn mấy đứa em trai đợi anh gửi tiền đóng học phí!  

             “Chết rồi, chết hết rồi! Tất cả đều bị chôn vùi trong quặng mỏ. Thằng cả, thằng hai, thằng ba, không còn một ai! Không còn một ai...”  

             La Phong nhất thời sửng sốt.  

             Thấy bà lão gần đất xa trời ngồi run rẩy ở trên hành lang, cuối cùng anh vẫn có chút không đành lòng.  

             La Phong cúi đầu, thật lâu thật lâu sau anh mới thở dài một hơi, anh ngồi xổm xuống, vươn tay nhặt những mảnh sứ, nhưng trong lúc không cẩn thận, đầu ngón tay anh bị sây sát một đường.  

             “Cho vào miệng, mau cho vào miệng...”, bà lão vội vàng kêu lên.  

             Thấy bộ dạng của bà cụ, La Phong bất đắc dĩ làm theo.  

             Là một bác sĩ tốt nghiệp y khoa, đương nhiên anh hiểu được rằng tác dụng tâm lý của hành động này lớn hơn tác dụng thực tế.  

             Tuy nhiên, nếu bà lão nhất quyết kêu anh làm, La Phong cũng chỉ có thể làm như vậy, để bà lão bớt lo lắng.  

             Chỉ là tay của La Phong mới chạm vào môi, đột nhiên có một cỗ nóng như thiêu đốt truyền đến.  

             Dần dần, ý thức của anh bắt đầu mơ hồ.  

             Trước mắt anh xuất hiện rất nhiều tia sáng.  

             Vài giây sau, mắt La Phong tối sầm, anh bất tỉnh.  

             Khi La Phong tỉnh lại một lần nữa, trong đầu anh hiện lên đủ thứ kỳ quái.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT