Chương 3: Ai giết họ?
Rõ ràng là ức hiếp người khác, làm rất quá đáng.
Không chỉ bác cả bác gái sắc mặt căm hận như muốn ăn thịt người, mà mấy người trong làng cũng cau mày nhìn về phía cửa nhà chú tư.
Bố tôi dẫn tôi chạy đến cửa nhà chú tư, đen mặt quát Trương Hán: “Thằng khốn này, mày làm gì thế hả?
Mau tắt đi!”
“Chú hai.” Trương Hán cười hì hì đưa một điếu thuốc cho bố tôi, không hề có ý định tắt âm hưởng. Bố tôi không để ý tới cậu ta, trực tiếp đi đến bên cạnh âm hưởng, nhổ dây điện ra.
Trương Hán cũng không ngăn cản, vẫn cười vui vẻ, dù sao mục đích của cậu ta đã đạt được, bây giờ tắt âm hưởng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Trong nhà chú tư vang lên tiếng cãi cọ, hình như là thím tư ngăn cản chú tư, không thì sao thằng Trương Hán này lại dám đốt pháo bật nhạc vào thời điểm này? Chắc chắn là thím tư sai khiến, để trả thù chuyện ở nhà bác cả sáng nay: Nhưng làm vậy thì hơi tuyệt tình.
Bố tôi đen mặt đi vào nhà chú tư, khuyên nhủ chú tư thím tư. Bác cả với bác gái không tới đây gây sự. Mặc dù trong lòng họ oán hận, nhưng bây giờ chỉ muốn mau chóng cho anh họ chị dâu được chôn cất nên đành phải cố nhịn cơn tức này.
Mấy anh em họ khác đều tới đây, giơ ngón cái với Trương Hán, hiển nhiên hành động của bác cả bác gái hôm qua khiến họ phản cảm, hành vi của Trương Hán như khiến họ được hả lòng hả dạ. Thấy vẻ mặt cười đùa đắc ý của họ, tôi cau mày, nhưng lúc này cũng khó mà nói cái gì. Chung quy hôm qua bác gái vừa câm dao chém vừa nói khó nghe như thế, trong lòng tôi cũng khó chịu.
Mấy ngày kế tiếp, trong làng trở nên náo nhiệt. Bác gái suốt ngày chửi đổng, từ đầu làng mắng tới cuối làng.
Thím ba thím tư không nhịn được nên mắng lại bác ấy, đều rất khó nghe, người trong làng cả ngày xem trò hay, chú ba chú tư khuyên mãi cũng vô ích.
Mẹ tôi cũng tức giận vô cùng, nhưng lại bị bố tôi ngăn cản, không gia nhập vào hàng ngũ chửi nhau.
Mấy anh em họ tức quá, nửa đêm đi đập cửa chính với cửa sổ nhà bác cả, đập xong thì chạy, thỉnh thoảng còn ném mèo chết vào sân. Mặc dù không ai thấy họ làm, nhưng chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều biết chắc chắn là có liên quan tới họ.
Cứ thế, quan hệ của nhà bác cả với nhà chúng tôi càng ngày càng bế tắc, giống như là kết thù vậy. Mỗi ngày bác gái chửi càng ác hơn.
Trong vòng mấy ngày, trận đấu võ mồm càng ngày càng kịch liệt, còn từng đánh nhau mấy lần. Anh em cãi cọ trở thành đề tài câu chuyện của người trong làng.
Mãi tới sáng hôm đó, bác cả vẫn đứng chửi từ sáng sớm như mọi khi, nhưng hôm nay tiếng mắng hơi khác biệt.
Gần đây trạng thái tâm lý của bác gái càng ngày càng không tốt, hơi điên điên khùng khùng. Bà ấy men theo con phố, khàn giọng mắng: “Hôm nay là bảy ngày đầu của con trai tao, lũ súc vật làm hại nó sẽ không thể chạy thoát…”
Thím ba với thím tư lại nhảy ra mắng lại bác gái. Đối với cảnh tượng này, người trong làng đã quen rồi.
Tối hôm đó, thừa dịp bố mẹ tôi ngủ, tôi lén lút chuồn ra khỏi nhà. Đến đầu làng, mấy anh em họ đã chờ ở đó. Thấy tôi đến, Trương Hán thấp giọng trách cứ: “Sao anh tới muộn vậy?
“Ít nói nhảm, có thể trốn ra đã là tốt lắm rồi. Lúc trèo tường tao suýt nữa bị vướng rách quần” Tôi tức giận đáp, khẽ nói: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đương nhiên rồi!” Trương Hán lắc lư một cái túi vải, hừ lạnh nói: “Tối nay lại ra ngoài trút giận.ˆ Nửa đêm tôi chạy ra ngoài chỉ vì mục đích rất đơn giản, đó là cùng đám Trương Hán đập cửa sổ và cửa chính nhà bác cả. Không còn cách nào khác, ai bảo gân đây bác gái chửi quá ác, người không trải qua thì không thể tưởng tượng được cảnh bị chặn trước cổng nhà chửi âm lên.
Thừa dịp bố mẹ ngủ, tôi muốn ra ngoài trút giận với đám anh em.
Trong túi vải là mấy con chuột chết cùng với mấy thứ linh tinh như hòn đá, là vũ khí chủ yếu của chúng tôi đêm nay.
“Chúng ta chỉ có nửa phút, bác cả từ nhà chính xông tới cửa, chúng ta phải chạy ngay, không thể bị ông ấy bắt được!” Trương Hán khẽ căn dặn.
“Yên tâm, lúc đó tao sẽ chạy không chậm hơn chúng mày đâu.’ Tôi thuận miệng đáp.
Mấy đứa chúng tôi lén lút đến trước cửa sân nhà bác cả. Mấy anh em họ của tôi đều là tay già đời, trèo tường rất nhanh nhẹn, mấy phát đã lủi lên đâu tường bác cả. Chủ yếu cũng là vì tường nhà bác cả khá thấp.
Chúng tôi ngồi trên tường, cảm mấy hòn đá hưng phấn đập về phía cửa nhà chính và cửa sổ, đồng thời ra sức ném mấy con chuột chết vào trong.
Cửa nhà chính bị đập vỡ. Cảm giác lén lút này rất kích thích. Lúc chúng tôi sắp chạy, Trương Hán bỗng kéo chúng tôi lại.
“Các anh em đừng hoảng hốt, có gì đó là lạ.” Trương Hán nhìn vê phía nhà chính, khẽ nói với chúng tôi.
Nhìn theo tâm mắt của Trương Hán, chúng tôi cũng phát hiện điểm khác thường. Nhà chính không có ánh đèn, cũng không có bất cứ thanh âm nào, rất yên tĩnh. Theo lý thuyết dù ngủ say đến mấy thì tiếng đập vỡ cửa cũng không nhỏ, không thể nào không có chút phản ứng.
Trương Hán ném đống đá còn lại vê phía cửa nhà chính nghe râm râm, nhưng bên trong vẫn không hề có động tính.
Thế này thì kỳ quặc. Đêm khuya vắng người, không hiểu sao tôi lại hoảng hốt, muốn về nhà. Nhưng Trương Hán lại nhảy xuống tường, vào trong sân. Mấy anh em kia cũng nhảy xuống. Nếu lúc này tôi quay về thì có vẻ quá nhát gan, chỉ có thể kiên trì cùng nhảy vào sân nhà bác cả.
Trương Hán to gan nhất, cẩn thận đi đến cửa nhà chính, nhẹ nhàng đẩy cửa. Cửa nhà chính bị mở một khe hở, tôi với mấy anh em họ đều bu lại, tò mò nhìn vào trong. Đêm hôm khuya khoắt mà cửa nhà chính không đóng, bên trong cũng không có động tính gì, chẳng lẽ bác cả với bác gái đều không có nhà?
Cửa nhà chính dân dân mở ra, đám anh em chúng tôi thử thò đầu vào. Thông qua ánh sao tối mờ, chúng tôi thấy cảnh tượng trong nhà.
“ÁIII!” Không biết ai cất tiếng hét hoảng sợ trước, nghe cực kỳ chói tai trong đêm tối.
Cả đám chúng tôi ngồi bệt xuống đất, dùng cả tay lẫn chân bò ra xa cửa nhà chính.
Trong nhà chính, bác cả và bác gái đêu đang ngôi ngay ngắn trong phòng khách. Chẳng qua lúc này, họ đều đã chết. Cả nhà tràn đầy máu tươi, mùi máu tanh gay mũi. Đôi mắt họ mở thật to, vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ, giống như thấy thứ gì đó khiến họ cảm thấy đáng sợ.