Tiêu Mộc Diên dõi theo bóng lưng Thịnh Trình Việt, vào khoảnh khắc cô đóng cửa lại, tất cả vẻ dịu dàng đều biến mất tăm, vẻ mặt cô trở nên lạnh nhạt. Nghĩ tới hành động vừa rồi của mình, cô bỗng bật cười. Nếu nói sự dịu dàng của cô chỉ là giả, vậy thì hành động bồng bột hôn anh phải giải thích thế nào đây. Cô thừa nhận, nụ hôn ấy xuất phát từ đáy lòng.
truyện up có bản quyền trên
Cô nhắc nhở mình không thể yêu Thịnh Trình Việt, đừng động lòng với anh, càng không thể đắm chìm với thứ tình cảm của anh được. Anh không thể nào cho cô hạnh phúc mà cô mong muốn, thậm chí cả một mái nhà anh cũng không cho cô được.
Song không hiểu vì sao, đầu óc cô luôn hiện hữu hình bóng anh, hiện lên từng vẻ mặt tươi cười của anh, hiện lên hình ảnh hôn nhau nóng bỏng tối qua. Trong lúc bất chợt, cô nhận ra, thì ra mình không hề ghét những cái đụng chạm với Thịnh Trình Việt.
Cô cố gắng mỉm cười, sau đó mở cửa ra ngoài.
“Tiểu Việt Việt...” Vừa ra khỏi cửa, cô vừa nhẹ nhàng gọi anh. Chỉ cần kiên trì thêm mười bốn ngày nữa là xong rồi.
Sau khi đi ra, cô mới phát hiện hóa ra trong phòng trống không. Cô nhìn đồng hồ, có lẽ anh đã đi đâu mất rồi. Cô liếc sang tập tài liệu để trên bàn, khi trông thấy chữ Âu Vũ Đình, cô hơi sửng sốt nhìn kỹ lại.
Càng xem, sắc mặt cô càng tái nhợt, chẳng những có tài liệu về Âu thị mà còn có cả tài liệu về quá khứ của Âu Liên. Trước kia Âu Liên qua lại thân thiết với con trai độc đinh của Tiêu thị, về sau Tiêu thị tuyên bố phá sản, độc đinh nhà Tiêu thị cũng biến mất từ đấy. Mà lúc ấy Âu Liên lại có con, nếu đoán không lầm thì Âu Đan chính là con gái của Âu Liên.
Thảo nào Âu Liên lại cầu xin cho Âu Đan. Thì ra Âu Đan chính là con gái của bà ta, và quan trọng hơn là giọt máu của Tiêu thị. Ba đã từng nói, khi còn bé ông ở biệt thự, về sau Tiêu thị phá sản, năm ấy ông mới 17 tuổi cũng mai danh ẩn tích.
Như vậy, con độc đinh của Tiêu thị chính là ba cô, mà những gì viết trên tài liệu có ghi, lúc ấy Âu Liên qua lại thân thiết với con độc đinh của Tiêu thị, vậy có phải nghĩa là ba và Âu Liên quen biết nhau không?
Bỗng dưng Tiêu Mộc Diên nhớ tới nguyên nhân mẹ bỏ đi. Vào giờ khắc này, cô bỗng bừng tỉnh. Chắc chắn mẹ đã biết chuyện này nên mới bỏ đi. Mẹ có thể chịu được ba nghèo khó, có thể chịu được ba chơi bài bạc nhưng duy chỉ không chịu được ba phản bội mẹ.
Bàn tay nhỏ bé đang cầm tài liệu của cô càng lúc càng siết chặt. Nói như vậy, Âu Đan chính là chị cùng cha khác mẹ của cô. Suýt chút nữa cô đã bị hủy hoại trong tay người được gọi là chị kia. Cô vô thức lùi lại hai bước, loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Cô không biết cảm giác trong lòng là gì, tóm lại chỉ thấy ê ẩm chua xót, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Thì ra cô vẫn tự cho mình là kiên cường nhưng lại không thể chịu nổi sự đả kích, haha... Cô đang tự cười nhạo chính mình!
Cô gần như không biết mình quay về văn phòng thiết kế như thế nào. Trong đầu óc cô chỉ nghĩ về đống tài liệu kia mà mờ mịt. Nghĩ đến nguyên nhân mẹ bỏ đi, cô lại càng hận ba mình hơn.
Tại ba nên mẹ mới bỏ đi, hại cô mất hạnh phúc cả đời, còn hại cô mất đi một đứa con trai, hơn nữa ông ta còn có một người con gái khác và chính cô cũng suýt chút nữa thì chết trong tay cô con gái đó của ông ta. Bỗng dưng cô thay đổi chủ ý, cô không muốn cứu Âu Đan nữa, cô hận cô ta, hận Âu Liên, nếu không vì hai người bọn họ thì có lẽ bây giờ cô đã trở thành một người phụ nữ cực kỳ hạnh phúc, chính bọn họ đã phá hủy hạnh phúc của cô.
Màn đêm buông xuống, cô muốn về nhà ngay lập tức, muốn hỏi ba rằng nếu trước khi cưới mẹ, ông ta đã có người phụ nữ khác thì còn cưới mẹ làm gì để mẹ phải đau khổ như vậy, để mẹ phải lưng gánh nợ nần, làm mẹ vết thương chồng chất. Nếu có thể, cô thà rằng chưa từng sinh ra trong thế giới này còn hơn.
“Sao Tiểu Diên Diên lại đi vội thế, muốn đi đón bọn trẻ sao? Anh đưa em đi.” Giọng nói dịu dàng ấy hệt như biểu hiện của người con trai muốn theo đuổi bạn gái, thật ra thì Thịnh Trình Việt cũng cảm thấy như thế này khá hay.
Trên xe.
“Tiểu Việt Việt, sáng nay tôi có nói về chuyện Âu Đan, bây giờ anh đừng thay đổi thời hạn giam giữ cô ta nữa.” Nếu thân phận của Âu Đan và Âu Liên là vậy thật thì cô tuyệt đối không dễ dàng tha cho cô ta vậy đâu.
“Ồ?” Đôi mắt Thịnh Trình Việt ánh lên chút kinh ngạc. Buồi sáng cô gái này còn cầu xin cho Âu Đan, sao đến tối lại thay đổi ý định thế nhỉ, dáng vẻ của cô ấy cũng đâu giống như hoàn toàn thay đổi ý, hình như cô ấy đang chờ điều gì đó thì phải.
“Tôi muốn biết rõ ràng một việc.” Cô nói thẳng thắn, chỉ là trong lòng cô đang rất rối loạn, nếu như ba phản bội mẹ thì chắc cô sẽ hận ba lắm.
“Việc gì, cần chồng em giúp đỡ không.” Thịnh Trình Việt tươi cười rạng rỡ.
Tiêu Mộc Diên nhìn sườn mặt anh, bỗng ngẩn ngơ trong thoáng chốc. Ngũ quan anh tinh xảo tựa tác phẩm điêu khắc, ở anh toát lên sức hút khiến cô vô thức đắm chìm.
“Anh đừng đối xử với tôi tốt như vậy, tôi sợ tôi sẽ yêu anh mất.” Những gì cô nói là thật, cô sợ cô sẽ yêu anh, cũng như Thịnh Trình Việt đã nói, thật ra anh là một người đàn ông rất xuất sắc.
“Ha!” Thịnh Trình Việt bật cười tươi tắn hơn. Lúc cô nói ra câu này, chứng tỏ cô đã có tình cảm gì đó với anh rồi.
“Đừng cười thế nữa, hay là chúng ta cứ bình thường như trước kia nhé.” Bởi vì bỗng dưng anh lại đối xử quá tốt với cô, tốt đến mức cô cảm thấy thật mông lung, tốt đến mức cô không dám tin tưởng.
“Em đang sợ à? Bởi vì em đã yêu anh.” Dường như Thịnh Trình Việt chưa bao giờ vui vẻ như lúc này.
“Ai yêu anh.” Tuy miệng nói vậy nhưng cô vẫn cảm nhận được chút xúc động trong lòng mình. Cô thật sự có tình cảm với anh, dù biết rõ sẽ không hạnh phúc nhưng cô vẫn thích anh.
Càng che giấu càng chứng tỏ mình sợ hãi, càng sợ hãi thì nó lại càng trở thành sự thật. Từ đầu đến cuối anh vẫn tươi cười, thì ra cười cũng là một chuyện tự nhiên đến vậy.
“Thật ra thì anh cũng rất thích Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, cứ để bọn trẻ ở chung với Tuấn Hạo cũng được.” Thịnh Trình Việt bỗng chuyển đề tài.
“Không được!” Tiêu Mộc Diên nhanh chóng từ chối. Sau này cô sẽ không để bọn trẻ qua lại thân thiết với Thịnh Trình Việt nữa. Nhỡ đâu anh biết sự thật, có lẽ cô còn không có cơ hội mà khóc đâu.
Thịnh Trình Việt hơi cau mày. Tại sao mỗi khi anh nhắc đến Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, cô lại phản ứng dữ dội thế nhỉ, hình như là... cô đang sợ gì đó phải không?
Dường như Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy phản ứng của mình quá kích động nên hơi mất tự nhiên.
“Tôi có nhà của tôi, tôi không muốn để các con tôi phải ăn nhờ ở đậu.” Lúc này giọng điệu cô đã bình thản trở lại, bất kể thế nào thì đây chính là bí mật tuyệt đối không thể để lộ.
“Ngoại trừ kết hôn, anh có thể cho em tất cả những gì mà em muốn.” Giọng Thịnh Trình Việt rất nhẹ. Đúng vậy, một nửa sinh mạng của anh là dành cho Cao Ngọc Mai, cô ấy là người con gái mà anh yêu nhất. Chẳng qua anh còn chưa kịp yêu thương cô hết mình thì cô đã bỏ anh mà đi.
Sáu năm qua, anh gần như muốn lật tung cả thế giới nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng cô. Rốt cuộc cô đã đi đâu?
“Tôi chỉ muốn tự do. Anh đã không thể mang đến hạnh phúc cho tôi thì xin hãy thả tự do cho tôi đi.” Giọng điệu cô bình tĩnh, chỉ là không biết tại sao lần này trái tim cô lại đau đến vậy. Cô cảm thấy mình dạo này đang bị mất phương hướng, bởi vì cô đã bắt đầu quan tâm đến người đàn ông trước mặt này.
“Ngoại trừ điều này.” Mặt Thịnh Trình Việt sa sầm, chỉ cần cô sống với anh, anh sẽ cho cô tất cả. Ngoài Cao Ngọc Mai, cô là người phụ nữ đầu tiên mà anh muốn đối xử thật tốt.
Tiêu Mộc Diên cười nhạt, quay đầu nhìn ra cửa sổ, mặc gió thổi tóc bay tán loạn.
“Không.” Ngoài điều này, cô không muốn gì hết. Cô không thể để mình đắm chìm trong sự ngọt ngào của anh, cô sợ cuối cùng mình sẽ lạc hướng mất.
Thịnh Trình Việt không nói gì, dừng xe trước cửa trường học. Trong tiềm thức, đúng là anh yêu cô. Chẳng qua anh không muốn gạt đi vị trí của Cao Ngọc Mai trong lòng mình. Anh không biết thời gian đã làm lắng đọng tình yêu của anh với Cao Ngọc Mai, chỉ còn lại nỗi nhớ nhung chưa bao giờ dứt.
“Mẹ...” Trông thấy Tiêu Mộc Diên, Nguyệt Nguyệt chui tọt vào lòng cô theo thói quen.
Tiêu Mộc Diên khẽ cười ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng.
“Chú đẹp trai cũng đến ạ. Vậy chúng ta cùng đi gặp Thịnh Tuấn Hạo xem cậu ấy thế nào đi.” Kể từ khi Thịnh Tuấn Hạo cứu Viễn Đan, cậu bé đã thay đổi thái độ với Thịnh Tuấn Hạo.
“Được, chúng ta đến thăm Tuấn Hạo đi.” Thịnh Trình Việt cười đầy cuốn hút, bế bổng Viễn Đan lên.
Hiển nhiên Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt đột nhiên lại bế Viễn Đan lên, đáy mắt cô bỗng ánh chút hoang mang, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại.
“Chú đẹp trai, hiện tại lợi nhuận mỗi ngày của công ty chú là bao nhiêu vậy, để cháu xem mai này cháu có bản lĩnh vượt qua chú được không?” Viễn Đan cười khì khì, tục ngữ đã nói trò giỏi hơn thầy thì phải thắng mà. Cậu là con trai của Thịnh Trình Việt, tương lai nhất định sẽ mạnh hơn anh là điều đương nhiên.
“Ồ? Có phải cháu hỏi thăm chi tiết về chú để xem mắt cho mẹ cháu phải không?” Thịnh Trình Việt cười nói, không trả lời câu hỏi của Viễn Đan. Thằng nhóc này, còn muốn tìm tòi tận gốc của anh sao? Ngay cả thằng nhóc Thịnh Tuấn Hạo kia còn không hỏi, vậy mà nó lại dám hỏi bằng được.
“Không dám. Nhưng cháu thật sự muốn cùng mẹ cháu xem mắt, bởi vì cháu cũng giàu mà, nên người muốn theo đuổi mẹ cháu cũng phải giàu có mới được.” Đương nhiên cậu rất sẵn lòng để hai người đến với nhau, chỉ là không biết có cơ hội này hay không.
Thịnh Trình Việt phát hiện, anh không chỉ thích Viễn Đan ở mức độ bình thường thôi đâu. Cậu bé rất thông minh, hệt như anh vậy. Có điều cậu bé ấy không phải con trai anh, lúc ấy anh đã đích thân kiểm tra rồi.
“Cháu xem dây chuyền trên cổ mẹ cháu có giá trị không? Chú vừa tặng đấy.” Thịnh Trình Việt đắc ý khoe.
“Cháu thích vòng đổi vận kia hơn sợi dây chuyền này.” Vòng đổi vận kia là mẹ đích thân làm cho cô, không có gì đáng quý hơn chiếc vòng ấy.
Thịnh Trình Việt siết chặt tay lái. Nhắc đến vòng đổi vận, sáu năm trước người phụ nữ kia cũng để lại duy nhất món đồ này cho anh.
“Em chắc chắn sáu năm trước chưa từng tới đây sao?” Anh lại hỏi lần nữa. Bây giờ anh đã sai người tìm hiểu thân phận của Tiêu Mộc Diên rồi, tuy nhiên vẫn chưa có kết quả, bỗng dưng anh có hơi mong chờ kết quả ấy.