“Tít…” Tự dưng có một tiếng còi xe phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Tiêu Mộc Diên mở choàng mắt ra, một chiếc xe quen xuất hiện trong tầm mắt cô.
Lúc cô còn chưa kịp suy nghĩ, bóng dáng thon dài của Thịnh Trình Việt đã đứng trước mặt cô, khiến cô kinh ngạc.
“Anh mới đi có một lát, sao em đã biến mình thảm hại thế này.” Giọng nói dịu dàng không hề trách móc vang lên. Người phụ nữ này luôn tự làm mình bị thương.
Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt nhìn Thịnh Trình Việt, cô còn tưởng Thịnh Trình Việt sẽ tới chất vấn cô, nào ngờ anh nói dịu dàng như vậy. Việc này khiến cô đột nhiên cảm động, mũi chua xót, giọt nước mắt lóng lánh như hạt trân châu không kìm được mà rơi xuống.
Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng vươn tay ra lau nước mắt cho cô, động tác dịu dàng hiếm thấy.
“Sao lại khóc rồi, anh bế em lên xe.” Từ đầu đến cuối anh không hề quở trách cô, bởi vì lúc rời khỏi, câu hỏi của Tiêu Mộc Diên khiến anh luôn cảm thấy người phụ nữ này gặp chuyện gì, vì vậy tới đón cô sớm hơn.
Thịnh Trình Việt liếc nhìn Trương Vân Doanh, anh không hề để ý quá nhiều, ôm Tiêu Mộc Diên từ trong lòng của Trương Vân Doanh. Người phụ nữ này là của Thịnh Trình Việt anh, chỉ là của một mình anh mà thôi.
Trên xe, Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng cởi quần áo của Tiêu Mộc Diên, bởi vì dính mưa nên đều ướt đẫm rồi, anh lau người cho cô, bôi thuốc cho cô, cuối cùng thay chiếc váy dạ hội cho cô với động tác luôn dịu dàng vô cùng.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, trong nháy mắt cô muốn anh là người đàn ông cả đời này của cô, nhưng chỉ một lát sau, cô lại bác bỏ ý nghĩ này.
“Cảm ơn anh.” Tiêu Mộc Diên khẽ nói, hình như cô cảm nhận được hạnh phúc đang vẫy chào cô. Thời khắc này, cô thực sự muốn Cao Ngọc Mai mãi mãi không xuất hiện nữa, cô biết suy nghĩ của mình là ích kỷ, nhưng tình yêu đều ích kỷ mà.
Thịnh Trình Việt hôn lên trán Tiêu Mộc Diên, mỉm cười thật đẹp trai.
“Giữ chúng ta còn phải cảm ơn à? Trong buổi dạ hội hôm nay, em sẽ trở thành công chúa xinh đẹp.” Thịnh Trình Việt dứt lời, giẫm lên chân ga bắt đầu lái xe đi, anh nhìn Trương Vân Doanh vẫn ở dưới mưa qua gương chiếu hậu, nụ cười bên khóe miệng càng tươi hơn.
Trương Bân Bân từ từ đi tới bên cạnh Trương Vân Doanh và nhìn theo hướng mắt anh. Xe của Thịnh Trình Việt đang nhanh chóng biến mất, quan hệ của Thịnh Trình Việt với anh ấy từng tốt như vậy, nhưng không ngờ bây giờ quan hệ của họ lại tới nông nỗi này, rốt cuộc đây là lỗi của ai?
“Anh, Diên cũng tham gia dạ hội, nếu như anh không muốn đi thì đổi ý vẫn còn kịp.” Trương Bân Bân có thể cảm nhận được trái tim của Trương Vân Doanh, anh ấy yêu Tiêu Mộc Diên như vậy, thậm chí anh ấy còn yêu hơn chính bản thân mình.
“Anh không sao, chúng ta đi thôi.” Trương Vân Doanh đột nhiên nói, sắc mặt hiện vẻ đau khổ, cho dù có đau khổ đến mấy thì anh cũng vẫn yêu cô.
Trương Bân Bân bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ cô nên tìm Tiêu Mộc Diên nói chuyện.
Trong buổi dạ hội, Tiêu Mộc Diên nắm chặt tay của Thịnh Trình Việt. Cô biết ở đây sẽ gặp Âu Vũ Đình, nhất định anh ấy sẽ tới, có phải cô nên nói rõ với anh ấy không?
“Anh từng điều tra Âu Vũ Đình, đúng không?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên hỏi Thịnh Trình Việt, lúc cô xem tài liệu, nhìn thấy Thịnh Trình Việt đặt toàn bộ tài liệu về Âu Vũ Đình ở đó.
“Hửm?” Thịnh Trình Việt nhíu, người phụ nữ này biết được những gì rồi? Cô lại muốn cầu xin cho Âu Vũ Đình ư?
Tiêu Mộc Diên nhìn vẻ mặt của Thịnh Trình Việt và mỉm cười.
“Thực ra cũng không có gì, tôi chỉ hỏi thế thôi, tôi và Âu Vũ Đình chỉ là bạn bè, xin anh đừng hại anh ấy.” Cô không muốn liên lụy đến Âu Vũ Đình, cô càng không muốn Âu Vũ Đình bị tổn thương vì cô, cô nợ anh ấy cả đời cũng không trả hết.
“Việc của anh với Âu Vũ Đình cũng chẳng liên quan gì tới em mà là từ trước đây rồi, nếu như em muốn cầu xin cho cậu ta, vậy thì phải trả công.” Thịnh Trình Việt cười nham hiểm, ánh mắt quét qua góc xa xa kia.
“Trả giá gì?” Cô hỏi theo bản năng, có điều hỏi xong liền hối hận, quan tâm anh muốn đòi hỏi gì làm gì chứ?
“Em hôn anh thì anh sẽ không gây phiền phức cho Âu Vũ Đình nữa, thế nào?” Thịnh Trình Việt cười tươi nói.
“Sao anh lại muốn gây phiền phức cho Âu Vũ Đình? Bởi vì anh hận Âu Liên, cho nên hận cả Âu thị à?” Thịnh Trình Việt không hề trả lời Thịnh Trình Việt mà hỏi thẳng.
“Hôn anh thì anh sẽ nói cho em biết.” Vẻ mặt Thịnh Trình Việt mập mờ, ánh mắt không ngừng hướng về góc kia.
Tiêu Mộc Diên nhón chân lên hôn Thịnh Trình Việt, nụ hôn này không phải ở mặt mà là vào môi, cảm giác tiếp xúc lạnh lẽo khiến cô tỉnh táo, muốn dừng lại nhưng làm sao Thịnh Trình Việt để cho cô có cơ hội đây.
Thịnh Trình Việt đột nhiên chuyển từ bị động sang chủ động, bàn tay lớn nắm chặt gáy của Tiêu Mộc Diên, nhẹ ngàng cắn đôi môi đỏ hồng của cô. Cô cảm thấy môi bị đau nên há miệng theo bản năng.
Thịnh Trình Việt nhân cơ hội này mà xâm chiếm môi cô, dùng lưỡi uyển chuyển thăm dò miệng nhỏ của Tiêu Mộc Diên.
Âu Vũ Đình ở một bên siết chặt nắm đấm, anh ấy muốn tiến lên phía trước nhưng lại bị Âu Toàn kéo lại.
“Đừng chọc vào Thịnh Trình Việt.” Âu Toàn khẽ nói, bây giờ Thịnh Trình Việt gây sức ép khá lớn lên Âu thị, không thể động vào cậu ta. Nếu như đụng đến Thịnh Trình Việt, sẽ chỉ khiến Âu thị của họ bị hủy hoại càng nhanh hơn mà thôi.
“Ba, cậu ta đã đối với Âu thị của chúng ta như vậy rồi, chúng ta còn phải kiêng nể với cậu ta à?” Giọng Âu Vũ Đình vô cùng bất mãn, anh ấy cứ trơ mắt nhìn Tiêu Mộc Diên trong lòng một người đàn ông khác. Lẽ nào tình cảm mấy năm nay đều là giả sao?
“Thực ra vẫn còn một cách có thể cứu được Âu thị của chúng ta, có điều phải xem con có làm hay không.” Thực ra Âu Toàn đã điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện, bao gồm cả quan hệ của con trai ông ta với Tiêu Mộc Diên. Năm đó ở nước ngoài, con trai ông ta cũng có tình cảm sâu nặng với Tiêu Mộc Diên, nếu như bây giờ Âu Vũ Đình có thể cầu xin Tiêu Mộc Diên thì may ra cứu được Âu thị của họ.
“Cách gì?” Âu Vũ Đình chưa từng nghĩ còn cách, lẽ nào Âu thị muốn hợp tác với công ty khác ư? Sao anh ấy lại chưa nghe được tin tức này.
Con ngươi của Âu Toàn trở nên sâu thẳm, cuối cùng nhìn về phía Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên.
“Nếu như con có thể đi cầu xin Tiêu Mộc Diên thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển.” Âu Toàn nói giống như chuyện bình thường, Thịnh Trình Việt cưng chiều người phụ nữ kia như thế, chỉ cần Tiêu Mộc Diên cầu xin Thịnh Trình Việt thì việc giữ được Âu thị đã nằm trong gang tấc.
“Cái gì?” Âu Vũ Đình kinh hãi, bảo anh ấy đi cầu xin Tiêu Mộc Diên ư, sao có thể chứ? Anh ấy nhờ vả Tiêu Mộc Diên về chuyện của Âu Đan đã hèn hạ lắm rồi, giờ còn muốn anh ấy đi, anh ấy tuyệt đối không đi!
Âu Toàn giơ tay chỉ Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên đang hôn nhau nồng cháy.
“Con rất thân với người phụ nữ kia à? Nếu con đi cầu xin người phụ nữ đó, ba tin nhất định cô ta sẽ đồng ý.” Âu Toàn nói như chuyện nên làm.
Âu Vũ Đình quay mặt đi, không muốn nhìn cảnh thân mật của Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên nữa. Tối hôm qua anh ấy mới tặng Tiêu Mộc Diên sợi dây chuyền định tình, sao hôm nay cô có thể yêu thương ôm ấp người đàn ông khác, nhưng anh ấy lại chỉ đành trơ mắt ra nhìn, không làm gì được.
“Con không được động lòng, hơn nữa, một người phụ nữ đã có hai đứa con thì sao bước vào nhà họ Âu được, vả lại cô ta còn là người hèn hạ được người khác bao dưỡng.” Âu Toàn đã điều tra thân phận của Tiêu Mộc Diên, không ngờ rằng cha cô lại là Tiêu Lâm, độc đinh của nhà họ Tiêu, mà em gái Âu Toàn – cũng chính là Âu Liên lại mang thai đứa con của Tiêu Lâm.
Thực ra, lúc đó nhà họ Tiêu cũng khá giả, nếu như nhà họ Tiêu không suy tàn thì bây giờ quy mô cũng không nhỏ. Tiêu thị là một công ty thiết kế, năm đó có một một thiết kế nổi bật, có điều chưa kịp chọn dùng thì đã bị phá sản rồi, vậy bản thiết kế năm đó đâu mất rồi?
Âu Toàn không khỏi trầm ngâm, nếu như có thể tìm thấy bản thiết kế chấn động kia, vậy thì Âu thị của bọn họ cũng có thể nhờ vậy mà chuyển mình, có lẽ nên điều tra từ người phụ nữ kia.
“Ba, sao ba lại nghĩ Tiêu Mộc Diên như vậy, dù sao cô ấy cũng là bạn con mà.” Âu Vũ Đình rõ ràng không vui, trách móc Âu Toàn nói này nói nọ Tiêu Mộc Diên.
Âu Toàn không nói gì mà vẫn trầm mặc, giống như hạ quyết tâm gì đó.
Sau khi buổi dạ hội kết thúc, Tiêu Mộc Diên không về nhà, Thịnh Trình Việt muốn cô về biệt thự của mình nhưng cũng bị cô từ chối, cuối cùng cô tới thẳng bệnh viện chăm sóc Thịnh Tuấn Hạo.
Âu Vũ Đình lái xe đi theo Thịnh Trình Việt, cho đến khi Thịnh Trình Việt đưa Tiêu Mộc Diên vào trong viện, dường như anh ấy vẫn nhìn theo.
Thịnh Trình Việt chỉ đưa Tiêu Mộc Diên vào, bản thân anh ra rất nhanh, nhưng anh không đi tới xe của mình mà đi tới bên xe của Âu Vũ Đình, anh sớm phát hiện ra anh ấy đi theo mình rồi.
“Sao thế? Đi theo lâu như vậy mà không ra ngoài hít thở à?” Thịnh Trình Việt nói chuyện còn nhếch miệng cười tao nhã, anh đoán Âu Vũ Đình đi theo lâu như vậy không phải chỉ muốn nhìn anh.
“Có chuyện gì thì nói đi, nếu như muốn cầu xin cho Âu Đan thì thôi đi, bởi vì Tiêu Mộc Diên đã giúp anh cầu xin cho Âu Đan rồi.” Thịnh Trình Việt lạnh nhạt nói. Trong lúc nói chuyện, con ngươi sâu sắc của anh còn nhìn chằm chằm Âu Vũ Đình.
“Tha cho Âu thị.” Âu Vũ Đình đi thẳng vào vấn đề, anh ấy cũng không muốn vòng vo với Thịnh Trình Việt, mọi người đều là người thông minh, không cần vong vo tam quốc.
“Điều kiện thế nào?” Anh là thương nhân, việc không có lợi thì nhất định anh không làm.
Ánh mắt Âu Vũ Đình hiện vẻ phức tạp, trước đây, anh từng là bạn tri kỷ của Thịnh Trình Việt, song vì hận thù mà biến thành như bây giờ.
“Nếu như cậu có thể buông tha cho Âu thị, vậy thì tôi sẽ rời xa Tiêu Mộc Diên, sau này sẽ rời xa cô ấy, thậm chí là không gặp lại nữa.” Âu Vũ Đình kiên định nói, chỉ là trong lòng anh ấy không khỏi thở dài chán nản, ba có biết con hy sinh bao nhiêu vì nhà họ Âu không?
“Cậu nói như thế thì sao mà tin được? Trừ khi cậu thề với trời.” Nụ cười của Thịnh Trình Việt càng sâu, thực ra anh nói như vậy còn tốt chán, dù sao Âu Đan luôn là đối tượng báo thù của anh.