Trong đầu Âu Vũ Đình hiện lên bóng hình và khuôn mặt tươi cười của Tiêu Mộc Diên, nếu bảo anh sau này không gặp lại cô nữa, anh có thể làm được điều đó không?
“Được, tôi thề rằng từ nay về sau sẽ không gặp lại Tiêu Mộc Diên nữa, tôi và cô ấy sẽ trở thành hai kẻ xa lạ với nhau.” Từng lời Âu Vũ Đình nói ra đều như lưỡi dao cắt vào da thịt, nhưng vì Âu thị nên anh không thể không nói.
Cách đó không xa, Tiêu Mộc Diên kinh ngạc lùi về phía sau vài bước, Âu Vũ Đình vừa nói rằng từ nay về sau anh ấy và cô sẽ là người lạ, vì Âu thị mà anh ấy muốn xa lánh cô, thì ra trong lòng Âu Vũ Đình, anh ấy chẳng coi cô là gì cả.
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, trăng khuyết thì người cũng xa nhau, thì ra là vậy. Cô không khỏi cười khổ rồi quay người đi vào bệnh viện, chẳng ai hay biết đến sự xuất hiện của một bóng người nho nhỏ ấy.
Thịnh Trình Việt nghe Âu Vũ Đình thề xong thì tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, anh ngẩng đầu nhìn vầng trăng tỏa ra ánh sáng mỏng manh trên bầu trời, xung quanh nó là vài ngôi sao sáng lập lòe. Mà lúc này anh giống như vầng trăng trên cao ấy, được vây quanh bởi những ngôi sao.
“Nhớ kỹ lời cậu vừa nói đấy, nếu cậu không gặp Tiêu Mộc Diên nữa thì Âu thị sẽ bình an vô sự thôi.” Vì Tiêu Mộc Diên nên anh chấp nhận bỏ qua mối thù ấy, vì anh thật sự cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên người phụ nữ kia.
Âu Vũ Đình cũng ngẩng đầu nhìn ánh trăng nhàn nhạt và những ngôi sao nho nhỏ trên bầu trời. Anh như một vì sao không sáng lóa mắt, đang cố tìm lối đi cho cuộc đời mình.
Cuối cùng, Âu Vũ Đình quay người đi khỏi. Tuy anh ấy đứng thẳng sống lưng nhưng dường như trong hình bóng ấy có gì đó thật cô đơn.
Thịnh Trình Việt nhìn bóng lưng Âu Vũ Đình mà trong mắt dấy lên sự phức tạp, anh biết lần này Âu Vũ Đình thật sự đau lòng. Trước kia khi hai người còn chơi với nhau, Âu Vũ Đình chưa từng bỏ đi trước anh, đây là lần đầu tiên anh được thấy bóng lưng của cậu ấy.
Thịnh Trình Việt cũng không biết gọi tên cảm giác này là gì, vì một người phụ nữ mà ba người bạn thân thiết như anh em thành ra như bây giờ. Rốt cuộc là vì tình cảm anh em của họ không đủ mạnh mẽ hay do người phụ nữ kia quá quyến rũ?
Đột nhiên anh cảm thấy thật mờ mịt, dường như chính anh cũng không biết điều mình muốn là gì.
Đêm nay là đêm của sự đau lòng, Âu Vũ Đình mất ngủ.
Đêm nay là đêm của tương tư, Trương Vân Doanh nghĩ đến cô cả đêm.
Đêm nay là đêm của mờ mịt, trong đầu Thịnh Trình Việt ngổn ngang những suy nghĩ.
Tiêu Mộc Diên đưa Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đến trường học xong thì đến công ty, trong đầu cô vẫn còn đang nghĩ về lời mà Âu Vũ Đình nói tối qua. Anh ấy nói từ nay về sau hai người sẽ là người lạ, sau này anh ấy sẽ không gặp lại cô nữa, điều đó là thật ư?
Tiêu Mộc Diên lấy điện thoại ra mấy lần rồi lại bỏ xuống, cô phát hiện cô còn không có dũng khí để gọi cho anh ấy. Tối qua anh ấy đã nói đến mức tuyệt tình như vậy rồi, giờ cô gọi điện để làm gì? Chẳng lẽ cô nên giả vờ như không biết đến cuộc trò chuyện của hai người đàn ông tối hôm qua sao?
Khi cô đang do dự thì điện thoại đổ chuông khiến cô giật mình, suýt nữa thì ném nó đi.
“Alo Tiểu Việt Việt à, sao vậy?” Cô vẫn dịu dàng gọi anh như thế, lại thêm một ngày nữa đã trôi qua, chỉ còn mười ba ngày nữa thôi. Hai ngày gần đây cô cảm thấy thời gian trôi qua thật mau.
“Anh đến công ty rồi, em bao giờ thì đến vậy?” Thịnh Trình Việt đến bệnh viện tìm cô nhưng ai ngờ cô gái của anh lại đưa con đi học, hại anh chạy không công một chuyến, nhưng cũng tiện vào thăm Tuấn Hạo.
“Tôi đang trên đường, sắp đến nơi rồi đây, anh có chuyện gì không?” Mới sáng sớm ngày ra đã gọi điện thoại rồi, cô còn phải đi vội cho kịp xe bus nữa chứ.
“Không có gì, chỉ là cả tối qua đến giờ vẫn chưa gặp nên anh nhớ em, và càng muốn em hơn.” Thịnh Trình Việt nói thật mập mờ, anh muốn cô, vài ngày rồi anh chưa chạm vào cô, hẳn sức khỏe của cô đã khôi phục ít nhiều rồi, tối nay anh sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Vừa nghe Thịnh Trình Việt nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên đỏ bừng cả lên. Sao người đàn ông này có thể nói trắng trợn ra vậy chứ, cô nhìn xung quanh theo bản năng, sợ có ai đó nghe thấy lời anh vừa nói.
“Tôi còn đang ở trên xe, tan làm rồi nói nhé.” Tiêu Mộc Diên nói nhỏ, cô muốn cúp điện thoại luôn nhưng lại sợ Thịnh Trình Việt giận nên đành nhẫn nhịn giữ máy.
“Tan làm nói gì cơ?” Thịnh Trình Việt cố ý hỏi, tối nay anh nhất định phải ăn sạch cô mới được.
“Thôi, không nói với anh nữa đâu.” Tiêu Mộc Diên biết Thịnh Trình Việt đang trêu mình, anh thật chẳng nghiêm túc chút nào, cô rất thắc mắc vì sao anh có thể làm tổng giám đốc được.
“Ừ, vậy tối nay đến biệt thự của anh nhé. Anh muốn tắm rửa cho Tiểu Diên Diên thật sạch sẽ rồi mới ăn.” Thịnh Trình Việt cười.
Mặt Tiêu Mộc Diên lại càng đỏ càng nóng hơn.
“Thôi, tôi cúp đây.” Cô nói xong bèn vội vàng cúp điện thoại, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm và nhìn quanh quất xung quanh, thấy không có gì bất thường mới thở phào lần nữa. Nếu bị người xung quanh nghe được cuộc đối thoại vừa rồi thì thật xấu hổ.
Khi đến công ty là bảy giờ năm mươi lăm phút, cô lập tức quét thẻ điểm danh. Nguy hiểm quá, chỉ năm phút nữa là thành đi muộn rồi.
Đỗ Trang vui vẻ chạy tới, trên mặt cô ta tràn ngập sự sung sướng, như thể đã có chuyện gì rất phấn khích vừa xảy ra vậy.
Tiêu Mộc Diên ngồi vào bàn làm việc rồi nhìn Đỗ Trang, chẳng lẽ cô ta có bạn trai? Nhưng có bạn trai cũng đâu đến mức vui thế nhỉ? Hay là sắp kết hôn?
Tiêu Mộc Diên nghĩ vậy rồi đánh giá Đỗ Trang một lượt, cũng có thể lắm. Nếu Đỗ Trang thật sự sắp kết hôn thì đây là hạnh phúc cả đời, rất đáng để vui mừng.
“Có chuyện gì mà vui thế?” Tiêu Mộc Diên vừa xử lý tài liệu vừa hỏi.
Đỗ Trang giật mình nhìn Tiêu Mộc Diên rồi cầm tạp chí qua đưa cho cô, còn tiện tay chỉ vào góc tạp chí cho cô nữa.
Tiêu Mộc Diên nhìn theo hướng chỉ của Đỗ Trang mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Trương thị bị thu mua rồi ư? Không cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên không khỏi nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, cô không cho Thịnh Trình Việt hợp tác với Trương thị, vậy mà anh lại mua luôn cả Trương thị, hơn nữa chỉ trong vài ngày. Thật không dám khen ngợi cách làm việc của anh chút nào.
“Sao nào? Kinh ngạc lắm phải không, cô xem đằng sau nữa mới là kinh ngạc này.” Đỗ Trang nói xong bèn lật tạp chí cho Tiêu Mộc Diên xem.
Tuy Tiêu Mộc Diên không biết có chuyện gì xảy ra nhưng trực giác cho cô biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô. Quả nhiên trang sau là hình Thịnh Trình Việt ôm cô.
“Sao lại có hình tôi với Tiểu Việt Việt thế này?” Tiêu Mộc Diên buột miệng nói ra.
“Cái gì cơ?” Đỗ Trang nhất thời không rõ lắm, vừa rồi Tiêu Mộc Diên gọi Thịnh Trình Việt là gì cơ? Tiểu Việt Việt á? Đây là tên thân mật à?
Tiêu Mộc Diên cười ngượng, sao cô có thể không để ý mồm miệng vậy chứ, gọi Thịnh Trình Việt là Tiểu Việt Việt với người ngoài? Cô đúng là điên rồi.
Cô xem tiếp nội dung bên dưới, khi thấy những lời biểu đạt chân tình của Thịnh Trình Việt thì ngây cả ra.
“Cô ấy là Tiểu Diên Diên của tôi, kẻ nào không thích cô ấy tức là không tôn trọng tôi, Trương Đoàn chính là ví dụ.” Anh đã đăng thứ này lên báo sao? Anh làm vậy là có ý gì? Tỏ tình với cô ư?
“Sếp Tiêu, tôi thấy đến 80% là sếp Thịnh yêu cô rồi, trước tới giờ anh ta chưa từng lên báo tỏ tình với cô gái nào đâu, cô là người đầu tiên đấy!” Bao năm Đỗ Trang làm việc ở Thịnh thị luôn sóng yên biển lặng, Tiêu Mộc Diên vừa xuất hiện đã phá vỡ hết thảy.
Mặt Tiêu Mộc Diên ửng hồng, tim cũng đập nhanh hơn, đó là tình yêu ư? Thì ra vị của tình yêu lại tuyệt vời đến vậy, dù nếm bao nhiêu lần cũng thấy không đủ. Cô nhìn không chớp mắt vào cuốn tạp chí, Thịnh Trình Việt sẽ luôn giữ tình cảm ấy với cô chứ?
Cô chợt nghĩ về chiếc khung ảnh bị vỡ dạo nọ, trong tấm hình ấy Thịnh Trình Việt cười hạnh phúc nắm tay Cao Ngọc Mai. Nụ cười ấy chưa từng dành cho cô, cô không nghĩ ngợi gì nữa, anh không yêu cô đâu, anh chỉ tìm kiếm chút an ủi trong hư vô mà thôi. Cô không nên nghĩ quá xa vời, càng hy vọng nhiều sẽ chỉ càng thất vọng hơn thôi.
Đỗ Trang nhìn cảm xúc thay đổi trên gương mặt Tiêu Mộc Diên mà hơi nhíu mày, từ sự kích động ban đầu đến khi bình tĩnh lại đều không qua được mắt cô ta, “Sếp Tiêu, sếp Thịnh thật lòng với cô đấy, phải giữ chặt lấy anh ta đấy nhé.” Đỗ Trang mỉm cười với Tiêu Mộc Diên rồi về bàn làm việc.
Tiêu Mộc Diên nhìn cuốn tạp chí một lúc lâu mà chưa lấy lại tinh thần được. Cô có nên hy vọng hay không, chẳng phải trong lòng cô đã có đáp án rồi sao?
Tiêu Mộc Diên làm việc trong mơ màng suốt buổi sáng. Cô phát hiện mình trúng độc của Thịnh Trình Việt mất rồi, trong đầu cô chỉ quẩn quanh mãi bóng hình anh. Sao cô có thể nghĩ về một người đàn ông đến mức điên cuồng như vậy? Ngay chính lúc này, cô phát hiện mình đã yêu anh mất rồi.
“Tiểu Diên Diên em đang làm gì vậy? Anh nhìn em một lúc lâu rồi đấy, em không chú tâm làm việc thì thôi, tan làm rồi cũng không biết luôn. Có phải não em có vấn đề rồi không?” Thịnh Trình Việt quơ tay trước mặt Tiêu Mộc Diên.
Lúc này cô mới lấy lại được tinh thần. Cô thấy đã hết giờ làm việc, nhưng trong đầu cứ nghĩ về Thịnh Trình Việt mà thôi. Không được, cô không thể tiếp tục u mê như vậy được.
“Tiểu Việt Việt, tôi yêu anh.” Chỉ một câu nói mà như khiến cả bầu trời chấn động, phòng làm việc im phăng phắc.
Trái tim Thịnh Trình Việt như bị thứ gì đó kích thích, anh đột nhiên cúi người hôn cô, anh cũng đã yêu cô rồi.
Lần đầu tiên Tiêu Mộc Diên đáp lại Thịnh Trình Việt. Cô biết tình yêu này sẽ chẳng dài lâu, biết nó chẳng tồn tại, biết rằng khi Cao Ngọc Mai trở về thì người phải đi sẽ là cô, nhưng cô vẫn yêu, tình yêu thì làm sao có thể kháng cự lại được.
Người của phòng thiết kế đều bị Lâm Phong đuổi ra ngoài, anh ta nhìn Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt rồi cũng quay người ra khỏi phòng.
“Anh muốn nói cho em hai tin này, một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?” Thịnh Trình Việt đột nhiên hỏi cô, trong mắt anh đong đầy niềm vui.
“Vậy nói tin xấu trước đi.” Cô nghĩ xong bèn đáp. Cô không muốn khi hạnh phúc nhất lại bị kéo xuống chìm trong đau khổ, nếu nghe tin xấu trước thì ít nhất cô còn một tin tốt để chờ mong.