Sự xuất hiện của Tiêu Mộc Diên và cả thiết kế của cô nhất định sẽ khiến người khác có ấn tượng khó mà quên được.
Thịnh Trình Việt cũng đoán được vài phần, thế nên anh ngồi ở đó thờ ơ nhìn những người mẫu khác biểu diễn. Không thể phủ nhận, có vài bộ quần áo cũng rất đẹp, cũng là sản phẩm của vài công ty có tiếng tăm. Những mẫu thiết kế này có thể nói là vô cùng đa dạng, khiến người ta hoa cả mắt, nhưng không có loại cảm xúc của một tác phẩm khiến người ta sáng mắt lên, đột nhiên anh rất mong chờ Tiêu Mộc Diên lên sân khấu.
“Tiếp theo xin mời Tiêu Mộc Diên số 289 lên sân khấu.” Giọng MC đột nhiên vang lên, làm cho Thịnh Trình Việt hào hứng hẳn. Rốt cuộc cũng đến lượt Tiểu Diên Diên của anh lên sân khấu rồi. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào góc kia, gần như muốn là người đầu tiên nhìn thấy Tiểu Diên Diên của anh.
Tiêu Mộc Diên đứng ở lối ra, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đi vào đại sảnh theo tiết tấu của bản nhạc.
Trong khoảnh khắc Tiêu Mộc Diên bước vào đại sảnh, tất cả mọi người gần như nín thở, cả hội trường lập tức yên tĩnh, chỉ nghe loáng thoáng có tiếng người xuýt xoa.
Tiêu Mộc Diên không ngờ lại như vậy, tất cả mọi người cứ nhìn chằm chằm vào cô, cho dù cô có tự tin đi nữa cũng sẽ hơi mất tự nhiên, thế này là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô vô thức nhìn về phía Thịnh Trình Việt, gần như muốn tìm kiếm đáp án nơi anh.
Thịnh Trình Việt cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc Diên, có điều ánh mắt anh lại tràn đầy niềm vui, nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh là người đầu tiên vỗ tay, cô chắc chắn là người khiến cả hội trường kinh ngạc.
Có Thịnh Trình Việt mở đầu, trong nháy mắt cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm nổ, gần như át cả tiếng nhạc.
Ánh mắt Thịnh Trình Việt từ đầu tới cuối đều không dời khỏi Tiêu Mộc Diên chút nào. Khoảnh khắc này, tất cả ánh đèn đều chiếu rọi lên người cô, mọi ánh mắt đều dừng lại nơi cô, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp như thiên thần này.
Trong giây phút cô bộc lộ tài năng, dường như cả đất trời cũng phải hoan hô.
Tiêu Mộc Diên không hề đứng lâu trên sân khấu, mà nhịp bước theo tiếng nhạc quay về. Đi đi lại lại không tới vài phút, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy lại khiến Tiêu Mộc Diên hoàn toàn nổi tiếng.
Mọi người không hề nghi ngờ gì, quán quân cuộc thi này chắc chắn thuộc về Tiêu Mộc Diên.
Giây phút Tiêu Mộc Diên đi xuống sân khấu, trái tim cô dường như vẫn đập theo tiết tâu trên sân khấu. Trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều im lặng, cô cứ tưởng rằng mình tiêu tùng rồi, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thịnh Trình Việt, cô đột nhiên bình tĩnh lại. Thảo nào Thịnh Trình Việt lại nói lúc căng thẳng có thể nhìn anh, như vậy sẽ khiến cô không còn căng thẳng nữa, không ngờ đúng là như vậy thật.
Triệu Dương ngồi cách Thịnh Trình Việt không xa cũng kinh ngạc nhìn bóng dáng Tiêu Mộc Diên, mãi cho đến khi cô biến mất. Anh ta không ngờ cô gái này lại xinh đẹp đến mức rung chuyển đất trời như vậy. Trong khoảnh khắc ấy, anh ta cũng động lòng trước vẻ đẹp của cô. Thảo nào Thịnh Trình Việt lại thích cô như vậy, thì ra cô chẳng những có tài mà còn cao quý, thanh lịch, bình tĩnh, giống như một thiền thần. Mãi đến khi Tiêu Mộc Diên rời đi, anh ta vẫn chưa tỉnh táo lại.
Anh ta nhớ tối hôm qua anh ta đã từng nói một câu, đó là chỉ cần cô có thể giành được giải quán quân lần này, anh ta sẽ không coi thường cô nữa.
Vài người mẫu tiếp theo rõ ràng đều thua kém hơn, khán giả gần như không còn tâm trạng mà xem tiếp nữa, mà vẫn luôn nhớ lại bóng dáng như tiên nữ giáng trần của Tiêu Mộc Diên.
Cuộc thi cuối cùng cũng bắt đầu đến phần bỏ phiếu kết quả. Đương nhiên, quán quân sẽ do giám khảo lựa chọn, tổng cộng có 10 vị giám khảo.
“Giải xuất sắc, hạng ba, á quân đều đã được công bố, chỉ còn vị trí quán quân.” Tuy trong lòng mọi người đều đã rõ kết quả là ai rồi, nhưng trước khi công bố, mọi người vẫn rất hồi hộp.
Tiêu Mộc Diên cũng hồi hộp, tuy cô cảm thấy thiết kế của cô và màn trình diễn trên sân khấu vừa rồi đều khá ổn, nhưng trên đời nhiều người tài giỏi, nếu lần này cô không được chọn thì nhất định sẽ là sự sỉ nhục đối với Thịnh thị, vậy thì cô cũng không thể ở lại Thịnh thị được nữa. Nghĩ vậy, trái tim cô lại đập thình thịch.
“Quán quân lần này của chúng ta thuộc về cô Tiêu Mộc Diên tập đoàn Thịnh thị.” Lời vừa dứt, cả hội trường gần như sôi sục, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, đó chính là sự khẳng định.
Nắm tay đang siết chặt của Tiêu Mộc Diên rốt cuộc cũng buông lỏng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nụ cười mỉm. Tiêu Mộc Diên yên lòng, cô thành công rồi, cuối cùng cô đã thành công, nước mắt làm nhòe tầm nhìn của cô, đây chính là bước đi đầu tiên trên con đường của cô. Nước mắt càng lúc càng nhiều, như vỡ đê vậy, cô làm thế nào cũng không kiềm chế được.
Thịnh Trình Việt chỉ hơi nhíu mày, sau đó anh đột nhiên tao nhã đứng dậy, bước đến ôm Tiêu Mộc Diên. Anh cũng cảm nhận rõ cơ thể đang run rẩy của cô, cô nàng này đang kích động sao? Cô thành công rồi, nhìn thấy cô thành công, không hiểu sao anh lại cảm thấy vui vẻ. Giờ phút này, trái tim của bọn họ đã đập cùng nhịp đập.
“Cảm ơn anh!” Tiêu Mộc Diên khóc trong lòng Thịnh Trình Việt, cô không cách nào dùng ngôn ngữ để thể hiện được cảm xúc lúc này, nhưng cô biết, cô đang rất hạnh phúc.
Âu Vũ Đình đứng trong góc, vốn anh cũng được mời vào trong, thế nhưng anh lại vắng mặt. Không phải là anh không muốn tới, mà là vì anh đã đồng ý với Thịnh Trình Việt là phải tránh mặt Tiêu Mộc Diên, thế nên anh chỉ có thể đứng trong góc xó lặng lẽ chứng kiến hạnh phúc của bọn họ.
Thực ra khi anh nhìn thấy Thịnh Trình Việt ôm Tiêu Mộc Diên, anh rất đau lòng. Rõ ràng đã buông tay rồi, vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, trái tim anh vẫn nhói đau? Vì sao lại như vậy?
“Cậu đang làm gì vậy? Sao không vào trong?” Giọng Trương Vân Doanh bất chợt vang lên. Trước đó anh ấy vẫn đứng sau Âu Vũ Đình, anh ấy căn bản không hề nghĩ tới chuyện Tiêu Mộc Diên cũng đến đây, hơn nữa còn khiến cả hội trường kinh ngạc. Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, anh ấy gần như ngẩn ra vài phút, bởi vì cô là người đẹp nhất trong cả hội trường. Khi nhìn thấy cô xúc động rơi nước mắt, anh ấy đứng bật dậy, muốn ôm cô vào lòng, nhưng Thịnh Trình Việt đã nhanh hơn một bước. Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt ôm nhau, Trương Vân Doanh lựa chọn trốn tránh, nhưng không ngờ lại gặp Âu Vũ Đình ở trong góc này. Trước đây Trương Vân Doanh, Thịnh Trình Việt và Âu Vũ Đình là ba anh em thân thiết đến mức nào, không ngờ hôm nay lại đi đến cục diện này.
Âu Vũ Đình nghe thấy giọng của Trương Vân Doanh thì kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên đang ôm nhau, lập tức hiểu ra.
Trong quán bar, Trương Vân Doanh và Âu Vũ Đình cùng ngồi đối diện nhau.
“Cậu yêu Tiêu Mộc Diên à?” Trương Vân Doanh hỏi thẳng. Thấy vẻ mặt của Âu Vũ Đình, anh ấy có thể cảm nhận được sự bi thương giống như anh ấy năm năm về trước. Năm đó, khi Tiêu Mộc Diên rời xa Trương Vân Doanh, anh ấy cũng đau buồn như vậy. Bây giờ không phải Trương Vân Doanh không buồn, mà là trái tim sớm đã chết lặng, đến mức chính anh ấy cũng không cảm nhận được.
“Cậu cũng yêu cô ấy, đúng không?” Âu Vũ Đình vừa nói vừa nốc cạn ly rượu trong tay. Nếu thoải mái uống say một lần, anh có thể quên được Tiêu Mộc Diên không?
“Được, hai chúng ta đều là người lưu lạc chân trời, cạn ly.” Trương Vân Doanh vừa nâng ly vừa nói, không khỏi nở nụ cười đau khổ. Anh còn khó chịu hơn Âu Vũ Đình nhiều, ít nhất Âu Vũ Đình đã từng chiếm được cô, ít nhất thì khi ở nước Mỹ, Tiêu Mộc Diên đã từng thừa nhận Âu Vũ Đình là bạn trai của cô, còn anh thì sao?
Anh quen biết Tiêu Mộc Diên sớm nhất, hồi còn học đại học, anh đã biết đến cô rồi. Anh là đàn anh của cô, nhưng vẫn luôn thầm mến cô, ngày nào cũng chú ý xem cô đi đâu, muốn biết cô thích ăn gì, cô thích làm gì. Nhưng trước giờ cô chưa từng yêu anh, vào ngày sinh nhật của anh, anh muốn tỏ tình với cô, nhưng cô lại biến mất. Cô biến mất liền 5 năm, khi anh đang đi công tác nghe thấy em gái nói cô đã trở về, lúc đó anh không cách nào hình dung được tâm trạng kích động của mình. Anh bỏ hết công việc họp hành, ngày hôm sau liền vội vàng quay về.
Thế nhưng đã lâu không gặp, cô thay đổi rồi, cô càng thêm xa lạ với anh. Nhưng cô vẫn là cô công chúa trong lòng anh, cả đời này cũng không thay đổi.
“Được, chúng ta chạm ly!” Âu Vũ Đình cũng nâng ly lên.
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh.” Tiêu Mộc Diên đi phía sau Thịnh Trình Việt, vừa cầm tấm chi phiếu 35 tỷ vừa hưng phấn nói. Cô thành công rồi, cô kiếm được tiền rồi, về sau cho dù có rời khỏi Thịnh Trình Việt, cô cũng sẽ có tiền.
Thịnh Trình Việt nhìn gương mặt tươi cười của Tiêu Mộc Diên mà nghĩ, cô gái nhỏ này đã mỉm cười cả ngày rồi, không mỏi miệng hay sao? Còn nữa, cô đã hôn tấm chi phiếu 35 tỷ này một lần rồi mà, sao còn hôn tiếp vậy?
“Em đã muốn cảm ơn anh thì chúng ta thuê phòng đi.” Thịnh Trình Việt đột nhiên lùi lại hai bước, kéo tay Tiêu Mộc Diên đi về phía quán bar trước mặt.
Tiêu Mộc Diên vừa nghe thì kinh ngạc, lập tức muốn giãy khỏi tay Thịnh Trình Việt. Còn lâu cô mới muốn đi thuê phòng. Về sau cô muốn hoàn toàn thoát khỏi tên Thịnh Trình Việt này mà, bởi vì cô có vốn rồi, có lẽ cô còn có thể dùng số tiền này khôi phục lại Tiêu thị của ba cô, đặt chân ở thành phố này.
“Anh muốn làm gì? Đây là nơi công cộng, anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?” Tiêu Mộc Diên bất mãn nói, vẫn tiếp tục giãy giụa. Không được, cô không thể cứ rơi vào tay Thịnh Trình Việt như thế được.
Thịnh Trình Việt vừa nghe Tiêu Mộc Diên nói thì đôi mắt tối sầm lại, cô ở bên anh mà lại sợ bị người khác nhìn thấy vậy sao? Trong lòng cô rốt cuộc đang nhớ đến kẻ nào?
“Em sợ bị ai nhìn thấy? Là Trương Vân Doanh hay Âu Vũ Đình?” Nói thật, lúc nói câu này đến chính anh cũng cảm nhận được cơn ghen tuông điên cuồng của mình.
Tiêu Mộc Diên trừng mắt nhìn Thịnh Trình Việt, vì sao lần nào đi cùng anh, anh cũng luôn nhắc tới Trương Vân Doanh và Âu Vũ Đình vậy? Lẽ nào anh đang ghen? Vừa nghĩ vậy, mắt Tiêu Mộc Diên còn trừng to hơn.
Mà câu nói vừa rồi của hai người họ cũng vừa hay truyền vào tai Trương Vân Doanh và Âu Vũ Đình đang ở gần đó, hai người kia không hẹn mà cùng nhìn về phía này.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy đột nhiên có vài ánh mắt nóng bỏng chĩa thẳng vào cô, điều này làm cô giật mình, bất giác quay đầu lại, nhưng lại chẳng thấy gì cả. Lẽ nào vừa rồi cô cảm nhận sai rồi sao?