Con ngươi lạnh lẽo của Thịnh Trình Việt tối đi mấy phần, anh day day huyệt thái dương, lẽ ra hôm nay anh nên xem lịch mới phải, không hợp ra đường chút nào.
Lâm Phong đứng bên cạnh giật mình, mồ hôi lạnh trên trán gần sắp chảy thành dòng, sao hôm nay tổng giám đốc Thịnh lại xui xẻo như vậy, cứ nhất định phải bị đụng, tránh được ly rượu nhưng không tránh được người.
Đúng lúc Âu Đan cũng theo ra đến nơi, sau khi nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đụng vào ngực Thịnh Trình Việt, cô ta gần như có một loại xúc động muốn giết Tiêu Mộc Diên. Lại là người phụ nữ này?
Thịnh Trình Việt cúi đầu nhìn người mềm mại trong ngực mình, trong nháy mắt sắc mặt anh thay đổi, lại là cô! Bây giờ người anh không muốn gặp nhất chính là cô, người phụ nữ đầu tiên dám tát anh, hơn nữa sao trong tay cô còn dắt theo hai đứa trẻ? Cô đã có hai đứa con rồi sao?
Lúc này Tiêu Mộc Diên cũng ngẩng đầu lên, sau khi mắt chạm mắt với Thịnh Trình Việt, cô theo bản năng định tránh sang bên cạnh, nhưng đúng lúc này, Thịnh Trình Việt đột nhiên giữ đầu Tiêu Mộc Diên, ấn cô vào ngực mình.
"Không ngờ mới không gặp một lát em đã nhớ anh đến vậy rồi? Đây là thích nhưng còn chối sao?" Nhìn Tiêu Mộc Diên giãy giụa, Thịnh Trình Việt nhíu mày nói với cô, giọng của anh rất nhẹ, nhưng vừa vặn có thể truyền vào tai cô.
Tiêu Mộc Diên sững sờ, rõ ràng anh ấn đầu cô không buông, sao lại thành cô yêu thương nhớ nhung anh rồi? Tại sao anh lại thích hạ nhục cô như vậy?
"Buông mẹ tôi ra, ông lại dám bắt mạt mami tôi!" Tiêu Nguyệt Nguyệt đột nhiên cúi đầu cắn lên chân Thịnh Trình Việt, dám đánh lén mẹ cô, phải hỏi trước một câu xem Tiêu Nguyệt Nguyệt cô có đồng ý hay không.
Thịnh Trình Việt chỉ cảm thấy trên đùi đau nhói, một tay anh đẩy Tiêu Mộc Diên ra, quả nhiên là một đôi mẹ con, mẹ thì tát anh, con gái thì cắn chân anh, được, được lắm! Thịnh Trình Việt nhếch môi cười lạnh.
"Lâm Phong, đưa Tiêu Mộc Diên lên xe tôi, không cần dẫn con riêng theo." Dứt lời, anh kiêu ngạo đi ra ngoài, chỉ để lại cho mọi người bóng lưng cao quý.
Tiêu Nguyệt Nguyệt nhất thời chưa kịp phản ứng, khi phản ứng lại cô bé mới hét lớn với bóng lưng của Thịnh Trình Việt.
"Ai là con riêng hả." Lại dám nói cô bé là con riêng, hừ, muốn theo đuổi mẹ cô, cô sẽ là người đầu tiên phản đối.
Từ bên ngoài, ai đó đột nhiên nhẹ nhàng đáp lại một câu.
"Ai vừa nói thì người đó tự nhận mình là con riêng." Hừ, muốn đấu với anh, mẹ nó còn không phải đối thủ của anh, huống chi là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch.
Tiêu Nguyệt Nguyệt còn định đuổi theo, nhưng bị Tiêu Viễn Đan ở bên cạnh kéo lại, Tiêu Viễn Đan cau mày, người đàn ông vừa nãy thật sự là cực phẩm, nhưng sao cậu lại cảm thấy người đàn ông kia hơi giống mình nhỉ?
Lúc này Trương Bân Bân cũng bước vào, trước đó cô ấy đã đụng phải Thịnh Trình Việt ở bên ngoài, hơn nữa anh còn cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác, nếu không anh sẽ nói cho Trương Vân Doanh biết cô ấy đến chỗ như thế này, vì Trương Vân Doanh quản lý cô ấy rất chặt, hoàn toàn sẽ không để cô một mình đến đây.
Trương Bân Bân cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận với Thịnh Trình Việt, cô không xen vào bất cứ chuyện gì, anh cũng không nói chuyện hôm nay cho anh trai cô, sao cô lại xui xẻo như vậy, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải người đàn ông này, hơn nữa anh ta còn là bạn tốt của anh trai cô.
"Thư ký Tiêu, đắc tội rồi!" Dứt lời, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Mộc Diên đã bị Lâm Phong kéo ra ngoài, hơn nữa động tác còn vô cùng nhanh nhẹn, Tiêu Viễn Đan và Tiêu Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không kịp đuổi theo, Tiêu Mộc Diên đã bị ném lên xe, chiếc xe nghênh ngang phóng ra ngoài.
"Mami..." Tiêu Nguyệt Nguyệt nhìn theo chiếc Lamborghini bản giới hạn kia hét lớn, đôi mắt to long lanh ngập nước.
Âu Đan nhìn hai đứa trẻ trước mặt, vừa nhìn lại cô ta đã sợ đến hết hồn, hai đứa trẻ này quả nhiên giống Thịnh Trình Việt, nhưng nhìn hành động vừa nãy, hình như Thịnh Trình Việt cũng không nhận ra hai đứa trẻ này.