Nhưng lúc nhìn thấy căn phòng trống rỗng, anh gần như ngây ngẩn cả người. Chuyện gì xảy ra thế này? Sao lại trống hoắc vậy chứ? Con anh đâu?
Trong lòng anh trào dâng nỗi lo lắng, cảm giác này gọi là hoảng hốt.
Trước khi Thịnh Trình Việt nổi giận, anh đã kịp trông thấy Viễn Đan đi từ toilet ra. Khoảnh khắc nhìn thấy con mình, anh có chút xúc động muốn đi đến ôm lấy Viễn Đan, ôm lấy cậu con trai đã thấy lạc sáu năm của mình. Đây chính là con anh, là đứa trẻ mà anh từng rất yêu mến, là đứa trẻ tuổi trẻ tài cao.
Viễn Đan vừa ra khỏi toilet liền đối mặt với đôi mắt sâu xa dạt dào cảm xúc của Thịnh Trình Việt. Cậu hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó bỗng bật cười. Ba tới đây chắc là định hỏi tung tích của mẹ với Nguyệt Nguyệt đấy mà.
Thịnh Tuấn Hạo đứng ở ngoài cửa, cậu vốn định bước vào, nhưng khi nhìn sang ba và Viễn Đan bình an vô sự, cuối cùng cậu quyết định không vào nữa. Viễn Đan và ba cũng cần phải nói chuyện rõ ràng với nhau, dù sao Viễn Đan cũng là con trai ba, hơn nữa còn là con trai thất lạc sáu năm. Vào giờ phút này, ai nấy đều xúc động.
“Ba!” Viễn Đan mở miệng, cuối cùng cũng bật thốt ra từ “ba” mà mình kiềm nén bấy lâu. Có lẽ hiện tại Thịnh Trình Việt rất tức giận, có lẽ Thịnh Trình Việt căn bản sẽ không thừa nhận đứa con trai là cậu, nhưng khi cậu thốt ra thành tiếng, chứng minh cậu vẫn rất mong đợi người ba này.
Thịnh Trình Việt căng thẳng, hiển nhiên không ngờ Viễn Đan lại đột nhiên gọi anh là “ba”. Trong phút chốc, hai người đều lặng yên, không dám mở miệng tiếp. Cho dù Thịnh Trình Việt tức giận đến nhường nào hay hận bao nhiêu, bất mãn bao nhiêu, nhưng khi nghe thấy Viễn Đan gọi mình là ba, trái tim của anh bỗng mềm nhũn. Giây phút ấy, Thịnh Trình Việt thầm cảm thấy may mắn vì Tiêu Mộc Diên đã nuôi nấng được một cậu con trai thiên tài cho anh. Song vừa nghĩ đến Tiêu Mộc Diên đã lừa gạt mình, nghĩ tới mấy người họ đùa giỡn anh, trong nháy mắt chút mềm lòng đó đã bị cơn giận thay thế.
“Cháu còn biết chú là ba của cháu sao? Cháu từng coi chú là ba sao?” Thịnh Trình Việt bực bội ngồi xuống sô pha, lạnh lùng nhìn Viễn Đan, nhưng đáy mắt anh đều chứa chan sự ôn hòa. Thật ra anh rất muốn ôm cậu con trai này vào lòng, nhưng vì tức giận quá nên chưa làm mà thôi.
Viễn Đan quan sát biểu cảm của Thịnh Trình Việt. Cậu biết chắc ba sẽ tức giận, nếu gặp phải chuyện tương tự, cậu cũng vậy cả thôi, huống chi ba là một người đàn ông cao quý, khí phách, lạnh lùng đến thế. Chuyện này xảy ra với ba giống như một sự sỉ nhục. Đứng trên lập trường của ba, ba làm chuyện này cũng không có gì sai.
“Ba!” Viễn Đan lại gọi một tiếng nữa. Cậu đã muốn gọi ba từ lâu lắm rồi, chẳng qua chưa có cơ hội mà thôi. Đây là điều mà cậu từng khát vọng, khi mơ ước đã biến thành thực tế, mặc dù thực tế có chút vội vã khiến người ta chẳng kịp ứng phó, có chút khó tiếp nhận song thực tế vẫn là thực tế, cho nên cậu phải đối mặt thôi.
“Ba!” Viễn Đan lại gọi tiếng nữa.
Thịnh Trình Việt hơi hơi nhíu mày. Anh vốn đang tức giận, không muốn để ý tới Viễn Đan. Nhưng nhìn thấy con trai như vậy, nhìn thấy cậu con trai mà anh mong đợi, thật ra anh rất muốn chấp nhận cậu. Tuy nhiên anh không thể để mọi thứ kết thúc thế được, mấy mẹ con họ nhất định phải bị trừng phạt chút ít.
“Cháu vào hùa với mẹ chạy trốn cơ mà? Vào hùa với mẹ lừa gạt chú cơ mà? Trong lòng cháu quả thật có người cha này sao?” Sắc mặt Thịnh Trình Việt thoắt thay đổi, trông khá khó chịu. Anh chỉ muốn trừng phạt Tiêu Mộc Diên mà thôi, chính cô mới là kẻ đầu sỏ, anh phải cướp đi hai đứa bé bên cạnh cô mới được.
“Ba, nếu con không muốn nhận ba thì ban đầu con đã chẳng để ba mẹ có cơ hội đến với nhau rồi. Con cũng biết chuyện mẹ bán mình, bởi vì con cũng giống như bao đứa trẻ khác, mong có một gia đình tròn vẹn, cho nên giả vờ chẳng biết gì. Nhưng kết quả chẳng như con nghĩ.” Viễn Đan có tiền, Tiêu Mộc Diên muốn bao nhiêu, cậu cũng có thể cho mẹ. Song cậu không cho vì muốn để Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt có cơ hội tiếp xúc và đến với nhau. Thứ cậu muốn là một mái nhà êm ấm, muốn hai người họ yêu thương nhau, nhưng hết thảy chẳng như mong muốn.
Đôi mắt Thịnh Trình Việt hiện lên chút kinh ngạc rõ ràng. Bất chợt anh cảm thấy rất có lỗi với cậu, cậu còn nhỏ như thế nhưng lại biết rất nhiều chuyện, hơn nữa còn biết cả chuyện của ba mẹ. Khoảnh khắc ấy, anh phát hiện mình vẫn chưa hiểu rõ đứa con trai này.
“Nhưng cháu tuyệt đối không nên lừa gạt chú, càng không vào hùa với mẹ cháu.” Sau câu giải thích của Viễn Đan, sắc mặt Thịnh Trình Việt tốt hơn nhiều, ánh mắt cũng ôn hòa.
Viễn Đan cứ đứng lặng người, đôi mắt sâu xa nhìn Thịnh Trình Việt chăm chú, gương mặt tuấn tú hiện vẻ quật cường.
“Con biết ban đầu ba đã đoán được con là con của ba rồi, nhưng mẹ lại cố gắng phủ nhận, ba biết tại sao không?” Viễn Đan mở miệng gọi ba rất thuận miệng, giống như đã thường xuyên gọi như vậy.
“Sao?” Thịnh Trình Việt cau mày. Tại sao lại không muốn cho anh biết sự tồn tại của hai đứa con của anh chứ. Nếu nói cho anh biết, anh sẽ càng tốt với Tiêu Mộc Diên hơn, chẳng lẽ cô không hiểu sao? Vì sao còn cố gắng muốn lừa dối anh như thế. Anh nhìn Viễn Đan chăm chăm, dường như muốn nghe được sự thật từ Viễn Đan.
Viễn Đan chỉ cười nhẹ nhàng, để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn.
“Ba, ba có nghĩ cho mẹ hay không, ba có đứng ở vị trí của mẹ mà suy nghĩ không. Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi bọn con khôn lớn, ba có biết khi còn bé bọn con đã sống thế nào không? Ba biết mẹ con phải làm việc đến rạng sáng chỉ để kiếm tiền mua sữa cho bọn con không? Bởi vì đã phải hy sinh quá nhiều nên mẹ không thể nào để mất bọn con. Mẹ biết rằng, nếu một khi ba nhận ra con và Nguyệt Nguyệt, nhất định sẽ đưa hai đứa con về nhà họ Thịnh.” Câu nói của Viễn Đan hoàn toàn là câu khẳng định.
Thịnh Trình Việt mím chặt đôi môi gợi cảm, không hề mở lời. Lời nói của Viễn Đan chẳng thể phủ nhận. Sau khi biết hai đứa là con anh, ý nghĩ đầu tiên của anh là muốn đưa bọn chúng về nhà họ Thịnh, quả thật anh không nghĩ đến cảm nhận của Tiêu Mộc Diên.
Viễn Đan thấy Thịnh Trình Việt không nói gì, đành tiếp tục: “Bởi vì mẹ quá sợ mất bọn con, cho nên mẹ mới trăm phương ngàn kế giấu nhẹm sự thật. Tình yêu của mẹ dành cho bọn con, ba không thể nào hiểu được đâu. Mấy mẹ con con đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn mỗi bước có nhau. Cho nên tình yêu thương ấy tựa như núi cao, tựa như biển sâu vậy.” Viễn Đan bình tĩnh nói, ý của cậu đã rõ ràng lắm rồi. Trong lòng cậu, địa vị của ba không bằng mẹ được, nếu cứ bắt cậu phải đưa ra lựa chọn, vậy thì cậu sẽ chọn mẹ.
Thịnh Trình Việt nhìn Viễn Đan. Như lời cậu nói, nếu anh đứng trên lập trường Tiêu Mộc Diên, có lẽ anh cũng sẽ làm như Tiêu Mộc Diên vậy. Bọn trẻ mà cô một tay nuôi nấng, sao có thể để cho người khác chứ? Nhưng người cô lừa dối là anh, sao anh có thể bỏ qua dễ thế.
“Mẹ con đâu?” Thịnh Trình Việt lần nữa trầm giọng hỏi. Thật ra anh có thể không cần hỏi Viễn Đan, bởi vì đã tung tin tức Viễn Đan bị thương nặng ra rồi, cho nên anh chắc chắn Tiêu Mộc Diên sẽ nhanh chóng quay về thôi, nhưng anh vẫn hỏi bằng được.
“Con không biết.” Viễn Đan không chút do dự trả lời. Bây giờ cậu không biết tung tích của mẹ, cho dù cậu biết thì cậu cũng không nói cho Thịnh Trình Việt đâu.
“Cho dù con và mẹ ngàn lần không muốn thì các con cũng hãy chuẩn bị tinh thần tách khỏi mẹ đi.” Thịnh Trình Việt nói thẳng. Đây là nhà họ Thịnh, sao nhà họ có thể để con cháu lưu lạc bên ngoài chứ. Tôn nghiêm của nhà họ Thịnh tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
Viễn Đan lẳng lặng nhìn Thịnh Trình Việt, không ngờ cuối cùng vẫn là kết quả đó. Bỗng dưng, cậu rất hy vọng, hy vọng mẹ và Nguyệt Nguyệt đã rời khỏi thành phố này, hy vọng sẽ không bị ba bắt được và chia tách, ít nhất bên cạnh mẹ còn có Nguyệt Nguyệt.
Thịnh Trình Việt đứng dậy đi ra ngoài, không biết tại sao, bước chân anh trở nên nặng nề, mỗi bước đi như thể dẫm trên thảm gai, bị đâm đến đau nhói. Lúc tới cửa, anh đột ngột dừng bước, nhưng không quay đầu lại: “Thật ra nếu mẹ con muốn ở lại đây, mẹ con vẫn có thể sống cùng các con.” Dứt lời, Thịnh Trình Việt dứt khoát bỏ đi. Anh cũng mong cô có thể ở lại, nếu như không có Cao Ngọc Mai, anh sẽ yêu Tiêu Mộc Diên.
Viễn Đan dõi theo bóng lưng Thịnh Trình Việt, lòng ngổn ngang trăm mối. Thịnh Trình Việt nói mẹ có thể ở lại vĩnh viễn, nhưng có khả năng này sao? Mẹ muốn ở lại đây làm gì? Còn định làm tình nhân cho ba sao? Mẹ chắc chắn không ở lại đâu.
Tiêu Mộc Diên và Nguyệt Nguyệt nhìn màn hình lớn trên phố, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nước mắt như thể sẽ tuôn rơi bất cứ lúc nào.
“Mẹ, sao trên đó lại bảo anh Viễn Đan bị thương nặng nhỉ? Chẳng lẽ ba bỏ thuốc anh ấy sao?” Vẻ mặt Nguyệt Nguyệt đầy lo lắng, làm sao tự dưng anh trai cô bé lại bị thương được chứ? Cho dù ba tức giận thế nào thì anh ấy cũng là con trai của ba kia mà.
“Con riêng của Thịnh thị đã bị thương nặng, không biết có thể qua nổi đêm nay không.” Trên màn hình rộng, giọng MC ngọt ngào nhắc lại lần nữa, mỗi lần cô ta nói, trái tim Tiêu Mộc Diên lại đau nhói một lần.
Cuối cùng, Tiêu Mộc Diên nắm bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, bước từng bước về phía biệt thự của Thịnh Trình Việt. Bất kể tin tức kia là thật hay giả, với năng lực của Thịnh Trình Việt thì sớm muộn gì cũng tìm được cô thôi. Những người theo dõi tìm kiếm Tiêu Mộc Diên mà Thịnh Trình Việt cử đi nhìn thấy cô đi trên đường cũng không đến bắt cô, bọn họ đều lẳng lặng chờ cô tự đi về biệt thự của Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên ngước nhìn căn biệt thự trước mặt, bất chợt trong lòng đầy phiền muộn. Liệu cô có mất đi hai đứa bé không? Nếu mất đi chúng, làm sao cô chống đỡ nổi? Nghĩ tới đây, bàn tay đang dắt Nguyệt Nguyệt vô thức siết chặt, sắc mặt cô cũng hơi trắng bệch, tia nắng cuối chiều như mạ lên người cô một vầng sáng đỏ rực, trông xinh đẹp chẳng nhiễm bụi trần.