Giờ mới phát hiện, hóa ra lá cây rơi xuống con đường này lại dày tới vậy, cô giẫm lên lá cây, tiếng giòn tan vang lên bên tai, những chiếc lá vỡ vụn giống như trái tim cô vậy.
Cô bỗng cảm thấy rất mệt, bèn ngồi bệt trên đống lá cây này mà không thèm để ý tới ánh mắt khác thường của người đi đường, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn trời.
Thịnh Trình Việt và Cao Ngọc Mai đi dạo phố, mua rất nhiều đồ.
“Việt, mấy năm gần đây anh có bạn gái không?” Cao Ngọc Mai thăm dò, ánh mắt vẫn vui vẻ, như thể tùy ý hỏi một câu vậy.
Thịnh Trình Việt mím chặt đôi môi mỏng gợi cảm của mình, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh của Tiêu Mộc Diên, giờ cô đang làm gì? Đã muộn như thế này, chắc cô đã ngủ rồi nhỉ.
“Không.” Anh trả lời ngắn gọn mà dứt khoát, từ trước tới giờ, trong lòng anh, Tiêu Mộc Diên không phải là bạn gái mà là người phụ nữ của anh, là người phụ nữ duy nhất anh muốn.
Sau khi nghe được câu trả lời của Thịnh Trình Việt, ý cười trong ánh mắt Cao Ngọc Mai càng sâu hơn, tâm trạng cô ta lúc này rất vui vẻ, cho dù mấy năm nay anh có người phụ nữ khác hay không, nhưng anh không muốn thừa nhận trước mặt cô ta, điều này chứng minh là anh để ý tới cô ta, tất nhiên Cao Ngọc Mai phải vui rồi.
“Việt, sao anh không hỏi em mấy năm nay có bạn trai không.” Trong lúc hỏi, cô ta còn ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Trình Việt, bởi vì ngồi trên xe, cô ta chỉ nhìn được nửa khuôn mặt đẹp trai của Thịnh Trình Việt.
“Anh biết em không có.” Thịnh Trình Việt không hề do dự, quả quyết nói.
Lời nói của Thịnh Trình Việt khiến lòng Cao Ngọc Mai bỗng căng thẳng, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ chột dạ, có điều chỉ thoáng qua liền biến mất, hơn nữa Thịnh Trình Việt cũng không chú ý tới cô ta, vấn đề này cứ thế được bỏ qua.
“Việt, anh thay đổi rồi, anh ít nói hơn nhiều.” Cao Ngọc Mai vẫn nhìn nửa khuôn mặt hoàn hảo của Thịnh Trình Việt, anh thay đổi rồi, trầm mặc hơn, thay đổi tới mức cô ta không thể hiểu được anh, trước đây cô ta có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của anh giành cho cô ta, nhưng giờ cô ta lại không hề cảm nhận được.
“Ừm.” Anh khẽ đáp một tiếng, sau đó lại không nói gì nữa, anh cũng không biết tại sao, vào lúc này trái tim anh lại hơi hỗn loạn, luôn nhớ tới Tiêu Mộc Diên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ kia liên tục xuất hiện trong đầu anh.
“Việt, để chứng minh cho tình yêu của chúng ta, chúng ta đính hôn đi.” Đột nhiên Cao Ngọc Mai nói, trong mắt cô ta vô cùng mong đợi, đúng vậy, cô ta muốn đính hôn với anh, chỉ có như vậy thì cô ta mới cảm nhận được cô ta đã quay về bên cạnh anh.
Bàn tay của Thịnh Trình Việt bỗng nắm chặt vô lăng, đính hôn? Đây là việc anh chưa nghĩ tới.
Cao Ngọc Mai thấy Thịnh Trình Việt không nói gì, trong mắt cô ta hiện vẻ lo lắng, anh không muốn đính hôn với cô ư? Lẽ nào trong lòng anh thật sự có người phụ nữ khác rồi.
“Việt, chẳng phải anh muốn giành được bọn trẻ ư? Nếu như chúng ta đính hôn, về mặt pháp luật, trẻ con cần một gia đình hoàn hảo, cho nên nhất định tòa án sẽ giao quyền nuôi con cho anh.” Cao Ngọc Mai khẽ nói, tất cả động thái của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt đều biết, cho nên chuyện Tiêu Mộc Diên gặp Trương Vân Doanh, Lâm Phong đã báo cáo cho anh rồi, Trương Vân Doanh sẽ giúp cô tìm luật sư, vậy thì việc kiện cáo của anh với Tiêu Mộc Diên là chắc chắc rồi.
“Được, chúng ta đính hôn.” Đôi môi mỏng của Thịnh Trình Việt khẽ mở, vì thuận lợi và quang minh chính đại giành lấy bọn trẻ nên anh sẽ đính hôn với Cao Ngọc Mai trước, thật ra lần này anh có thể tìm thấy Cao Ngọc Mai, cũng dự định sau này sẽ mãi mãi ở bên cô ta.
Ánh mắt của Cao Ngọc Mai sáng rực, đính hôn với Thịnh Trình Việt trước, rồi cô ta có thể kết hôn với anh.
Lúc này, Thịnh Trình Việt đang nghĩ về con, con là của anh, anh nhất định phải giành con về bên mình, thực ra anh không rõ vì sao lại nằng nặc làm như vậy.
Trong đầu anh không khỏi hiện lên hình ảnh của Tiêu Mộc Diên, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao rồi, hóa ra chỉ là không muốn cắt đứt quan hệ với cô, con cái chính là ràng buộc duy nhất giữa hai người họ, con cái cũng chính là thứ duy nhất có thể uy hiếp Tiêu Mộc Diên, cho nên anh nhất định phải giành được quyền nuôi dưỡng bọn trẻ.
Đột nhiên, bóng dáng ngồi trên lá cây trước mắt kia khiến trái tim anh đau nhói, là cô, Tiêu Mộc Diên, sao cô lại ngồi ở trên lá cây, muộn như thế này rồi, cô còn chưa ngủ mà ngồi ở đây làm gì? Anh nhìn cô chằm chằm, tốc độ xe cũng giảm xuống, anh cứ như vậy nhìn cô, giờ phút này cô rất yếu đuối, như thể gió thổi sẽ khiến cô bay như chiếc lá.
Hình như Cao Ngọc Mai cũng cảm nhận được vẻ mặt của Thịnh Trình Việt, cô ta liền nhìn theo ánh mắt của anh, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đáng thương ngồi trên lá cây, có điều xa quá nên cô ta không nhìn rõ mặt của người phụ nữ kia.
“Két!” Thịnh Trình Việt đột nhiên quay xe thể thao một cách đẹp mắt, đỗ trước mặt Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, vì trước đây từng gặp cướp nên cô có chút sợ hãi theo bản năng, nhưng khi cô nhìn rõ chiếc xe, lòng bỗng thả lỏng, mặc dù có lúc Thịnh Trình Việt bạo lực xâm chiếm cô không màng tới chuyện gì, nhưng cô lại có cảm giác rất an toàn đối với anh.
Đúng lúc này, Thịnh Trình Việt cũng đang hạ kính xe xuống, trong đôi mắt sâu thẳm hiện vẻ phức tạp, còn mơ hồ có cảm giác đau lòng, nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Mộc Diên, trái tim anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Cô ngồi một mình ở đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn người khác bắt cóc à?” Giọng nói của Thịnh Trình Việt thờ ơ, nhưng lại đủ mạnh mẽ, còn có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của anh.
Cao Ngọc Mai lắng nghe lời Thịnh Trình Việt nói, không ngờ anh lại quan tâm tới người phụ nữ này như thế, việc này khiến Cao Ngọc Mai không khỏi đánh giá Tiêu Mộc Diên, đây là một người phụ nữ rất duyên dáng, cho dù là thân hình hay khuôn mặt đều đẹp tuyệt trần.
Lẽ nào đây là mẹ của con trai Thịnh Trình Việt? Mắt Cao Ngọc Mai sáng lên, sau đó mỉm cười.
Đương nhiên Tiêu Mộc Diên cũng có thể nhận ra sự quan tâm trong lời nói của Thịnh Trình Việt, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác ấm áp, đúng lúc cô ngẩng đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ khác ngồi trong xe, cô chỉ cảm thấy căng thẳng, là Cao Ngọc Mai ư? Người phụ nữ này là Cao Ngọc Mai sao? Nghĩ tới đây, Tiêu Mộc Diên không khỏi liếc nhìn Cao Ngọc Mai thêm chút nữa.
Cao Ngọc Mai thuộc kiểu gầy, mặt cô ta rất nhỏ, con ngươi đen láy, mũi xinh xắn, đôi môi nhỏ nhắn, cô ta cười khiến người say mê tới vậy, chẳng trách Thịnh Trình Việt lại thích cô ta, cô ta quả là một người phụ nữ tuyệt vời.
“Việt, cô ấy là bạn anh à? Không giới thiệu một chút ư?” Cao Ngọc Mai chủ động hỏi. Ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên ở trước mặt, quả nhiên là một người phụ nữ xinh đẹp, bảo sao sinh ra con trai cũng đẹp như thế.
Thịnh Trình Việt mím môi không nói gì, mắt lại nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên, như thể muốn nhìn thấu người phụ nữ yếu đuối này.
Tiêu Mộc Diên khó khăn lắm mới chuyển tầm mắt từ Cao Ngọc Mai sang Thịnh Trình Việt, cô đột nhiên không thấy đau lòng nữa, cô nghĩ có lẽ trái tim mình giống như những chiếc lá này, đã vỡ nát, tê dại rồi, cho nên không cảm giác đau nữa.
“Ừm, là bạn của anh, cô ấy tên là Tiêu Mộc Diên.” Một lúc sau, anh mới lên tiếng, có điều trong lúc nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên, không rời đi bất cứ giây phút nào.
Cao Ngọc Mai cũng lặng lẽ nhìn Tiêu Mộc Diên, sau đó thân mật khoác tay Thịnh Trình Việt, cô ta liền nhìn thấy đôi mắt tat thoáng hiện nét gì đó, vẻ mặt thay đổi của Tiêu Mộc Diên cũng không qua nổi mắt cô ta..
“Hóa ra đây là bạn anh, bạn anh xinh đẹp quá đi, chúng ta đưa cô ấy về nhé.” Cao Ngọc Mai cười nói, dùng nụ cười mê hoặc mọi người của cô ta cười với Tiêu Mộc Diên.
Có điều khi nhìn khuôn mặt này, Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy nụ cười thiên sứ kia giờ chẳng khác nào nụ cười xấu xa của ác ma.
“Lên xe.” Thịnh Trình Việt vẫn lạnh lùng như cũ, anh che giấu mọi sự đau lòng trong đôi mắt, không để lộ ra chút dấu vết nào.
Tiêu Mộc Diên không khỏi lùi về sau một bước, cô không thể lên xe của anh, nhìn thấy anh ở bên Cao Ngọc Mai, cô sẽ sụp đổ. Bây giờ cô mới rõ trái tim mình, hóa ra cô lại yêu anh tới vậy, nhưng giờ mới phát hiện không phải hơi muộn rồi ư.
“Không cần đâu, nhà em cách đây không xa.” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa lùi về sau, cõ lẽ không nghĩ rằng đằng sau còn một mảng lá lớn, cô trượt chân ngã, ngồi xổm lên lá cây.
Thịnh Trình Việt lo lắng, rõ ràng muốn xuống xe đỡ Tiêu Mộc Diên,
Nhưng mà đúng lúc này, Cao Ngọc Mai lại kéo chặt tay của anh, trong mắt vẫn hiện ý cười.
“Nhà cô ấy ở đây, chi bằng chúng ta về trước đi, không nên làm phiền cô Tiêu ngắm trăng.” Lúc cô ta nói còn cố ý nhìn Tiêu Mộc Diên, ánh mắt đó tràn đầy sự coi thường, còn có chút đắc ý.
Tiêu Mộc Diên cứ ngồi trên mặt đất như vậy, ngẩng mặt nhìn hai người trong xe, cô bỗng cảm thấy giờ phút này mình như một chú hề diễn trò cười cho hai người họ xem. Mà Thịnh Trình Việt mãi mãi kiêu ngạo như vậy, hôm nay coi như cô đã nhìn thấu anh rồi.
Tiêu Mộc Diên khó khăn đứng dậy, cô cảm giác chân đau đớn âm ỉ, cô nghĩ có thể cô bị trẹo chân rồi, hơn nữa còn không nhẹ, cảm giác bứt rứt kia nhắc nhở chân cô đang đau.
“Tạm biệt!” Dứt lời, cô cao ngạo quay đầu, thái độ kiêu ngạo này khiến cả người cô toát lên vẻ mạnh mẽ, khóe môi cô còn cong lên.
Cô phóng khoáng quay người, lưu lại bóng lưng kiên cường, từ đầu tới cuối cô không hề quay đầu lại. Cho tới khi nghe thấy tiếng xe khởi động, cô liền sụp đổ, khóe mắt cũng rơm rớm nước mắt, nhưng may mà cô không để nước mắt rơi xuống, rơi nước mắt một lần là đủ.
Thịnh Trình Việt nhìn bóng lưng kiên cường kia qua gương chiếu hậu, anh biết cô đang giả bộ, cô kiên cường cũng là giả, nhưng anh lại không muốn đập vỡ bỏ bọc cứng cáp đó của cô.
Khập khiễng đi về nhà, cô cảm thấy chân đau ghê gớm, cô đành tìm chút thuốc giảm sưng bôi lên, nhưng cô không sao ngủ nổi, rồi nhớ tới Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo, giờ này hai đứa nó đã ngủ chưa? Đột nhiên nghĩ tới lời nói của Thịnh Trình Việt, anh nói Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan ba ngày không ăn cơm, lòng cô bỗng nhói đau.