“Xin chào giám đốc, công ty các anh đang tuyển nhân viên thiết kế phải không, đây là CV của tôi.” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa nộp CV của mình lên, tuy cô không biết tại sao mình lại trở thành quán quân cuộc thi thiết kế thế giới, nhưng Trương Vân Doanh nói rằng cô là quán quân, hơn nữa trên cv cũng có ghi điều này.
Ông giám đốc mở cv của Tiêu Mộc Diên ra, nhưng khi nhìn thấy ba chữ Tiêu Mộc Diên trên cv, ông ta liền ném cv lại cho cô như cầm phải một củ khoai nóng bỏng.
Tiêu Mộc Diên hơi ngẩn người với phản ứng của ông giám đốc, tại sao nhà tuyển dụng nào cũng phản ứng kích động như vậy khi thấy tên cô, rốt cuộc chuyện này là sao?
“Xin lỗi, chúng tôi đã tuyển đủ người rồi.” Ông giám đốc lập tức nói, bây giờ ông ta chỉ muốn đuổi Tiêu Mộc Diên ra khỏi đây nhanh nhất có thể, dường như nếu cô ở lại thêm một giây thì công ty của ông ta sẽ gặp nguy hiểm thêm một phần.
Ơ? Tiêu Mộc Diên kỳ quái nhìn ông ta, chẳng phải ông ta vừa mới đăng tin tuyển dụng sao? Sao đột nhiên lại tuyển đủ người rồi?
“Giám đốc à, cho dù vị trí nhân viên thiết kế đã tuyển đủ thì tôi cũng có thể làm ở vị trí khác, không biết công ty ông có đang cần vị trí nào khác nữa không?” Tiêu Mộc Diên kiên nhẫn hỏi lại thêm một lần nữa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Tại sao không có công ty nào chịu nhận cô?
“Công ty chúng tôi đủ người rồi, cô vui lòng tìm công ty khác nhé.” Ông giám đốc lập tức mở miệng tiễn khách, Thịnh Trình Việt đã ra lệnh thì những công ty nhỏ như bọn họ làm sao dám vi phạm, ai mà dám đối đầu với Thịnh Trình Việt chứ.
Tiêu Mộc Diên cúi đầu, cô cảm giác chuyện này không hề đơn giản như cô nghĩ, chẳng lẽ cô có thù oán với ai đó nên bị người ta báo thù.
“Giám đốc, xin hỏi có phải ông bị ai đó uy hiếp, không cho phép công ty ông tuyển tôi không?” Đáng lẽ bảng lý lịch cv của cô rất đẹp, ứng tuyển vị trí nhân viên thiết kế quèn cho công ty ông ta chắc hẳn không khó khăn gì, nhưng tại sao lại chẳng có người nào chịu nhận cô vậy?
Sắc mặt ông giám đốc hơi thay đổi, không ngờ cô gái này còn chưa biết Thịnh Trình Việt cấm cửa cô ta ở mọi công ty, nếu cô ta đã hỏi thì ông sẽ nói cho cô ta biết vậy.
“Trước đây khi làm việc ở Thịnh thị, cô đã đắc tội với tổng giám đốc Thịnh thị, vì thế anh ấy đã cấm cửa cô ở tất cả các công ty, nếu công ty nào dám tuyển cô thì chính là đối đầu với Thịnh thị.” Ông giám đốc thở dài, thật ra cô nhóc này cũng rất đáng thương, còn trẻ như thế mà đã là quán quân cuộc thi thiết kế thế giới, không ngờ lại bị Thịnh Trình Việt ghim, điều này chẳng khác gì con đường tương lai hoàn toàn bị hủy hoại,
“Ông nói cái gì? Bị cấm cửa ư?” Tiêu Mộc Diên mở to mắt nhìn ông giám đốc, thì ra là như vậy, vì thế nên tất cả mọi người đều có vẻ mặt như thế khi nhìn thấy tên cô.
“Được rồi, những gì nên nói tôi cũng đã nói rồi, dù sao sẽ không có công ty nào chịu nhận cô đâu, giờ chỉ có đối thủ của Thịnh thị mới dám nhận cô, mà giờ xem ra chẳng có ai có gan đó.” Điều ông giám đốc nói chính là sự thật, với tình hình bây giờ thì ai dám đối đầu với Thịnh thị chính là tự đào mồ chôn cho mình.
Tiêu Mộc Diên mệt mỏi đứng dậy, mặt mày trắng bệch, sao có thể như thế? Không ngờ cô lại bị cấm cửa, trước đâu cô chỉ nghe nói các ngôi sao bị chặn mọi hoạt động, không ngờ một nhân viên quèn cũng có thể bị chặn đường quy mô lớn thế này, có thể thấy quan hệ của cô và Thịnh Trình Việt không hề đơn giản, sau này cô nên làm gì đây.
Thấy vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên khi bước ra, Trương Vân Doanh lập tức biết lần này cũng thất bại rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ đã đi tìm việc lâu lắm rồi nhưng chẳng công ty nào chịu nhận Tiêu Mộc Diên cả? Lý lịch của cô rất đẹp, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
“Vân, tạm thời em không tìm việc nữa, em muốn ở nhà nghiên cứu bản thiết kế của em.” Tiêu Mộc Diên cười nói, thật ra cô vẫn còn việc để làm, về nhà nghiên cứu bản thiết kế để vực dậy Tiêu thị, nhưng… vấn đề là cô không có tiền, cô phải đi kiếm tiền nữa, không ngờ tên Thịnh Trình Việt đáng ghét kia cấm cửa cô ở tất cả công ty, cơn giận dữ bắt đầu dâng lên trong lòng cô.
“Vậy cũng được, nhưng khi nào chúng ta mới có thể đi gặp bố mẹ anh…?”
“Anh yên tâm đi, em chỉ tạm thời chưa chuẩn bị tốt thôi, hơn nữa còn chưa có công việc ổn định, anh hãy tin em, sẽ không quá lâu đâu.” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói, nhưng trong đầu cô vẫn nghĩ về Thịnh Trình Việt, tên ác ma này hơi quá đáng rồi đấy, cô phải đi tìm anh ta, anh ta muốn hủy con đường tương lai của cô, cô sẽ không buông tha cho anh ta đâu.
Tại tập đoàn Thịnh thị
“Lâm Phong, cô ta giờ sao rồi?” Tuy Thịnh Trình Việt không nói rõ là ai nhưng Lâm Phong cũng biết người anh muốn hỏi chính là Tiêu Mộc Diên. Đây chính là nguyên nhân Thịnh Trình Việt chịu để Lâm Phong ở bên cạnh.
“Cô ấy đang quen với Trương Vân Doanh, hơn nữa hôm nay Âu Vũ Đình cũng về nước gặp cô ấy, có điều lần gặp này hơi thảm, cô ấy quên mất Âu Vũ Đình rồi. Sau đó cô ấy đi phỏng vấn nhưng đều thất bại.” Lâm Phong cung kính báo cáo hoạt động của Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt nhếch môi đầy gian ác, anh đã cấm cửa cô ấy ở mọi công ty, tất nhiên sẽ không ai dám vi phạm. Anh sẽ chờ ngày cô ấy đích thân tới tìm anh, Tiêu Mộc Diên sẽ không nhẫn nại được lâu đâu, không quá ba ngày cô chắc chắn sẽ tới tìm anh.
“Ừm, tiếp tục cho người giám sát hành động của cô ta, bất cứ hành động nhỏ nào cũng phải báo cáo lại cho tôi.” Thịnh Trình Việt bình tĩnh nói, lòng anh không khỏi chờ mong, anh thật sự mong đợi cái khoảnh khắc Tiêu Mộc Diên tới đây.
Lúc này, Triệu Dương bỗng bước vào, trông vẻ hớt hơ hớt hải của anh ta là Thịnh Trình Việt biết đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Thịnh Trình Việt nhướn mày nhìn Triệu Dương, anh ta lại đem phiền phức gì tới đây nữa đấy, à mà sao trông mặt anh ta u oán như quả phụ thế hả?
“Anh Việt, anh xem những tạp chí này đi, bên trên đều đưa tin về Âu Vũ Đình, không ngờ anh ta lại cướp hết mọi sự chú ý của tôi.” Triệu Dương vừa bước vào đã đưa tạp chí cho Thịnh Trình Việt xem, hơn nữa mỗi quyển tạp chí của đều có tên của Âu Vũ Đình.
Thịnh Trình Việt mỉm cười, anh biết mục đích Âu Vũ Đình về nước, cậu ta về nước ầm ĩ như thế chắc hẳn muốn tuyên chiến với anh, không ngờ chỉ trong một tháng tên nhóc này đã nổi tiếng cả nước Mỹ, còn trở thành ngôi sao cấp thế giới, xem ra cậu ta rất có thực lực.
“Cậu đừng lo lắng, chẳng qua cũng chỉ là lên mấy tờ báo thôi sao? Có phải cậu chưa từng lên báo đâu, cậu đừng lo lắng nữa, cố gắng làm việc tranh thủ cướp được vị trí ngôi sao cấp thế giới đi nhé.” Thịnh Trình Việt đưa tạp chí lại cho Triệu Dương, khoảng thời gian này Triệu Dương có vẻ hơi thoải mái, cũng nên cho cậu ta một chút áp lực, có áp lực mới có động lực.
“Anh Việt đang nói gì vậy? Không cho tôi giúp đỡ thực tế, cũng không an ủi mà lại nói qua loa thế thôi à.” Giọng điệu Triệu Dương đầy ai oán, anh ta bị cướp mọi sự chú ý, rõ ràng đã không vui rồi, ai ngờ Thịnh Trình Việt không những không an ủi mà còn qua loa không thèm để ý, anh Việt lạnh lùng quá đi mất.
“Được rồi, cậu về trước đi, yên tâm, trời có sập còn có tôi gánh mà.” Thịnh Trình Việt nói tới câu cuối cùng mới khiến Triệu Dương yên tâm lại.
Quả nhiên ngày hôm sau, Thịnh Trình Việt vừa họp xong thì Mộng Huyên đã tìm tới, sắc mặt cô ấy vô cùng khó coi.
Thịnh Trình Việt vùi đầu xem tài liệu, vì anh biết nếu Mộng Huyên có chuyện cần nói thì sẽ nói cho anh biết.
“Tổng giám đốc Thịnh, cô Tiêu mắng anh là đồ … đồ biến… biến thái trước công ty.” Mộng Huyên lắp ba lắp bắp nói, cô Tiêu Mộc Diên này thật quá to gan, không ngờ dám mắng tổng giám đốc là biến thái ngay trước công ty.
Mặt Thịnh Trình Việt đen như đít nồi, cô gái này điên rồi à? Đi đâu cũng mắng anh mà còn mắng khó nghe như thế.
“Sau đó thì sao?” Vẻ mặt Thịnh Trình Việt vẫn lạnh lùng như trước, anh hờ hững hỏi, nhưng giọng điệu lại mang theo ý tức giận, dám mắng anh à, tốt lắm, anh sẽ bắt cô phải trả giá.
“Sau đó thì bị bảo vệ bắt lại rồi, cô ấy còn nói trước giờ chưa căm hận ai như tổng giám đốc Thịnh.” Mộng Huyên cung kính báo cáo, ánh mắt như có như không liếc nhìn phản ứng của Thịnh Trình Việt, nhưng cô ấy lấy làm ngạc nhiên khi thấy anh chẳng có phản ứng nào, không thể không nói tính cách Thịnh Trình Việt rất trầm ổn.
“Mang cô ấy tới đây gặp tôi.” Anh đột nhiên đóng hồ sơ lại, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thăm thẳm hiện lên vẻ phức tạp, có điều khóe miệng anh vẫn nhếch lên, dường như rất hứng thú với chuyện này.
Một lát sau Tiêu Mộc Diên đã được đưa tới, cô biết đây là ý của Thịnh Trình Việt, dù sao cô cũng muốn gặp anh ta, chẳng có gì để sợ hãi cả.
Mộng Huyên gõ cửa, cô ấy rất bất ngờ, tại sao Tiêu Mộc Diên không nhận ra cô, ngay cả đồng nghiệp lúc trước làm việc chung cũng không nhớ, đầu óc cô ấy có vấn đề sao? Nghĩ cũng có khả năng, nếu đầu óc cô ta bình thường thì sao có thể sỉ nhục tổng giám đốc Thịnh trước công ty chứ? Nhưng Mộng Huyên lại càng không hiểu tại sao tổng giám đốc của mình lại không tức giận.
“Vào đi.” Trong văn phòng, giọng nói biếng nhác của Thịnh Trình Việt bỗng vang lên, nụ cười nơi khóe miệng ngày càng sâu, hãy xem anh dạy dỗ con mèo hoang nhỏ này thế nào.
Mộng Huyên chỉ đưa Tiêu Mộc Diên vào rồi đi ra, trong pòng chỉ còn hai người Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên không ngờ phòng chỉ còn 2 người bọn họ, cô bỗng cảm nhận sức ép nặng nề, nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn cứng đầu không cho phép bản thân cúi đầu, cô nhìn thẳng vào mắt của Thịnh Trình Việt, đôi mắt to tròn sáng rực kiên định không chớp dù chỉ một cái.
Thịnh Trình Việt ngắm nhìn Tiêu Mộc Diên, dường như cô đã mạnh mẽ hơn trước khi mất trí nhớ, cả người cô toát lên vẻ cao ngạo coi thường mọi thứ.
“Thịnh Trình Việt, tại sao anh lại cấm cửa tôi ở tất cả công ty.” Tiêu Mộc Diên cố nén cơn giận hỏi, cô nghĩ nếu không phải cô cố gắng kiềm chế cảm xúc thì lúc bước vào cô đã lao về phía Thịnh Trình Việt dần cho anh ta một trận rồi.