“Tổng giám đốc Thịnh có ý gì? Nói là cho chúng tôi đi mà lại bảo chó của anh ra cản đường à?” Lúc nói đến “chó”, ngữ điệu của Tiêu Mộc Diên trầm xuống, sắc mặt cô cũng rất khó coi.
Lâm Phong đã bao giờ bị mắng như vậy đâu, anh ta sầm mặt nổi giận, nếu không phải vì Thịnh Trình Việt thì anh ta đã ra tay từ lâu rồi. Tuy anh ta chưa từng đánh phụ nữ, nhưng Tiêu Mộc Diên sẽ là một ngoại lệ.
Thịnh Trình Việt bình thản nhìn mấy người trước mắt, anh cũng không nóng vội.
“Tôi chỉ bảo là cho Trương Vân Doanh đi chứ không hề nói là cho cô đi.” Thịnh Trình Việt lạnh nhạt nói, anh mỉm cười, người phụ nữ này đã đồng ý lên giường với anh rồi mà.
Tiêu Mộc Diên và Trương Vân Doanh cùng giật mình, tên Thịnh Trình Việt này không cho cô đi là muốn làm gì?
“Tôi là người tự do, muốn đi thì đi, anh quản được à?” Tiêu Mộc Diên ghét nhất loại đàn ông ngạo mạn như Thịnh Trình Việt. Đừng cho rằng trái đất phải quay quanh anh ta, không có anh ta thì không được.
“Cô dám à, đi thử xem.” Giọng Thịnh Trình Việt rất trầm, nhưng lại có một khí thế mạnh mẽ, bất tri bất giác đã tạo áp lực cho người nghe.
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu cười, kéo Trương Vân Doanh đi thẳng. Cô dám đi đấy, sao cô phải nghe anh ta, anh ta coi cô là cái gì?
Lâm Phong đang muốn tiến lên ngăn cản thì lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Thịnh Trình Việt. Anh ta dừng bước, không ra tay nữa, nhưng anh ta biết, với tính cách của Thịnh Trình Việt thì nhất định sẽ không buông tha bọn họ đơn giản như vậy.
“Lâm Phong, "mời" ba của Tiêu Mộc Diên qua đây.” Lúc Thịnh Trình Việt nói chữ “mời” đã gằn giọng. Anh muốn cho Tiêu Mộc Diên nếm thử kết quả của việc đối nghịch với anh, không ai có thể làm trái ý anh.
Thực ra Thịnh Trình Việt vẫn còn rất nhiều việc phải làm, mấy hôm nay bỏ lỡ nhiều việc, anh vẫn còn một chuyến đi công tác, nhưng lại không muốn đi nữa.
Thực ra với quan hệ giữa anh và Trương Vân Doanh nhiều năm nay, làm sao anh có thể ép Trương Vân Doanh đến đường cùng được? Anh chỉ giận Trương Vân Doanh lại dám vì một cô gái mà trở mặt thành thù với anh, mỗi lần nghĩ đến điều này anh lại tức giận.
Anh vùi đầu vào công việc, rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc.
Tiêu Mộc Diên cứ vậy mà kéo Trương Vân Doanh ra ngoài, nhưng sắc mặt Trương Vân Doanh vẫn luôn rất tệ. Cô biết, anh ấy như vậy là vì những lời Thịnh Trình Việt nói trong phòng làm việc, hợp tác với Thịnh thị thật sự quan trọng như vậy sao? Hơn nữa, không phải Trương Vân Doanh cũng nói nếu hủy hợp đồng thì Thịnh thị cũng phải chịu ảnh hưởng hay sao? Có lẽ Thịnh Trình Việt sẽ không làm chuyện ảnh hưởng đến công ty của anh ta đâu.
“Vân, anh có tâm sự?” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng hỏi với giọng ôn hòa, khác hẳn một trời một vực với khi đối mặt với Thịnh Trình Việt.
“Ừm, không sao.” Trương Vân Doanh cười gượng, thật ra anh đang rất lo lắng, nếu Thịnh Trình Việt đột nhiên hủy bỏ hợp đồng thì Trương thị bọn họ sẽ tiêu tùng.
Tiêu Mộc Diên dịu dàng khoác tay Trương Vân Doanh, trên gương mặt nhỏ nhắn là nụ cười xán lạn như ánh mặt trời chiếu rọi, tựa thiên sứ.
“Chúng ta đừng lo lắng nữa, cùng lắm thì tìm người khác hợp tác, dù sao nhiều công ty như vậy, đâu phải thiếu Thịnh Trình Việt thì không sống được chứ.” Tiêu Mộc Diên không để tâm, Thịnh thị tuy lớn nhưng nếu không có Thịnh thị bọn họ cũng có thể hợp tác với đối tượng khác.
Trương Vân Doanh lắc đầu, nếu Thịnh Trình Việt thật sự hủy hợp đồng với bọn họ thì với thủ đoạn của Thịnh Trình Việt, chắc chắn sẽ khống chế các công ty hợp tác với Trương thị. Nếu Thịnh Trình Việt thật sự muốn nhằm vào Trương thị thì bọn họ sẽ hoàn toàn tiêu tùng.
Thế nhưng nghĩ đến tình anh em với Thịnh Trình Việt mấy năm nay, anh nghĩ có lẽ Thịnh Trình Việt sẽ không dồn anh vào đường cùng đâu nhỉ? Anh bất giác nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, trực giác nói cho anh biết, Thịnh Trình Việt sẽ không dễ dàng buông tay như vậy. Anh cũng khá hiểu tính cách của Thịnh Trình Việt, một khi cậu ta quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được. Mà bây giờ Tiêu Mộc Diên lại làm trái lời cậu ta để đi theo mình, chắc chắn sẽ có hậu quả.
Trương Vân Doanh nghĩ đến đây thì bất giác ôm lấy Tiêu Mộc Diên, ngửi mùi hương bách hợp độc nhất trên người cô, trong lòng anh cũng bình tĩnh hơn nhiều.
“Anh làm sao thế?” Dường như Tiêu Mộc Diên cảm nhận được áp lực của Trương Vân Doanh, cô dè dặt hỏi, nhưng vẫn dựa vào lòng anh. Trước mặt Trương Vân Doanh cô vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy.
“Không có gì, chỉ là muốn ôm em một lát.” Trương Vân Doanh nhẹ nhàng nói, vuốt ve mái tóc của Tiêu Mộc Diên, ánh mắt lộ vẻ buồn rầu.
Khi Tiêu Mộc Diên về đến nhà thì mặt trời đã ngả dần về phía tây. Sau khi mở cửa bước vào, cảm giác đầu tiên của cô chính là trong nhà vắng tanh. Thường ngày mỗi lần về nhà cô đều sẽ ngửi thấy mùi cơm, nhưng bây giờ lại chẳng thấy gì cả, hơn nữa căn nhà lại lạnh lẽo như vậy, trong lòng cô bỗng dấy lên dự cảm không lành.
“Mẹ, mẹ ơi...” Gọi hai tiếng mà vẫn không thấy ai đáp lại, trong lòng cô lại càng bất an ơi.
“Ba ơi...” Cô lại gọi Tiêu Lâm, vẫn không có tiếng đáp, Tiêu Mộc Diên bắt đầu hoảng loạn, sao trong nhà lại không có ai chứ? Cho dù có chuyện gì thì bố mẹ cũng phải nói với cô một tiếng chứ. Cô lập tức lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tiêu Lâm.
Cũng đúng lúc này thì điện thoại của cô vang lên, tuy là dãy số lạ nhưng cô vẫn vội nghe điện thoại, trực giác nói cho cô biết chuyện này có liên quan đến bố mẹ cô.
“A lô.” Tiêu Mộc Diên lên tiếng.
“Có phải cô rất muốn biết bố mẹ cô đang ở đâu không?” Giọng điệu đùa cợt của Thịnh Trình Việt truyền vào tai Tiêu Mộc Diên. Thật ra anh chỉ muốn đưa ba cô đi, nhưng không ngờ mẹ cô cũng muốn đi theo, vậy thì càng hay, hai người cũng đến luôn.
Tiêu Mộc Diên nghe thấy giọng của Thịnh Trình Việt thì cơn giận lập tức tăng lên, lại là tên khốn kiếp này, gã đàn ông này muốn làm gì chứ?
“Anh bắt bố mẹ tôi làm gì? Anh mau thả họ ra, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát là anh bắt cóc.” Tiêu Mộc Diên tức giận hét lên. Nếu Thịnh Trình Việt đứng trước mặt cô, cô sẽ không do dự cho anh ta một bạt tai!
“Tôi đâu có bắt cóc họ, họ đến thăm cháu ngoại rồi, cô có muốn đi cùng không?” Lúc nói chuyện Thịnh Trình Việt còn nhìn Tiêu Lâm và Lưu Na ở bên cạnh, hai người họ đang chơi đùa với ba đứa con của anh.
Mà lúc này Cao Ngọc Mai cũng bưng cơm lên, trong khoảnh khắc anh bỗng cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Phải chăng không có Tiêu Mộc Diên anh cũng có thể sống hạnh phúc? Anh sẽ đón ba mình đến, cùng Cao Ngọc Mai tiếp tục cuộc sống hạnh phúc như vậy?
Nhưng đúng lúc này trong đầu anh lại lóe lên cảnh tượng Tiêu Mộc Diên kéo tay Trương Vân Doanh biến mất trước mặt anh, cơn tức giận lập tức tăng lên.
“Cái gì? Cháu ngoại?” Tiêu Mộc Diên nhất thời không kịp phản ứng, qua một lát cô mới nghĩ ra, là ba đứa bé gọi cô là mẹ kia, lẽ nào bố mẹ đều đã thừa nhận chúng nó là cháu ngoại của họ rồi sao? Chuyện này sao có thể? Ba đứa bé đó không phải con của cô, chắc chắn không phải con của cô, cô chỉ yêu một mình Trương Vân Doanh, sao có thể sinh con cho tên ác ma Thịnh Trình Việt được?
“Đúng vậy, con của chúng ta.” Thịnh Trình Việt nhắc nhở. Nghĩ đến ba đứa con của anh và Tiêu Mộc Diên, trong lòng anh lại có cảm giác thỏa mãn. Cô không có chồng, anh mới là người đàn ông đầu tiên và là người đàn ông duy nhất của cô, cả đời này cũng sẽ như vậy. Anh sẽ không cho cô và Trương Vân Doanh ở bên nhau, vừa nghĩ đến vẻ đẹp cơ thể của cô, anh lại lập tức cảm thấy máu dồn xuống nửa người dưới.
Chết tiệt, cứ nghĩ đến cô là lại có phản ứng, người phụ nữ này đúng là một viên thuốc độc, hơn nữa còn là loại độc gây nghiện.
Tiêu Mộc Diên tức nổ phổi, cô đã nói rồi, ba đứa bé đó không phải là con cô, sao gã đàn ông này lại cứ nói là con cô chứ? Cho dù muốn giúp bọn trẻ tìm mẹ thì cũng không cần tìm đến cô đâu.
“Bảo mẹ tôi nghe điện thoại đi.” Tiêu Mộc Diên bình tĩnh lại. Đúng vậy, cô muốn nói chuyện với mẹ, cô muốn bảo bố mẹ về nhà. Thật ra cô có thể hỏi bố mẹ về chuyện bọn trẻ, nhưng kỳ lạ là cô lại không muốn hỏi, cô không muốn biết trong sáu năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô yêu Trương Vân Doanh, cô chỉ muốn ở bên anh ấy.
“Mẹ cô không tiện nghe điện thoại, hay là tôi đi đón cô nhé.” Nói đến đây, trong lòng Thịnh Trình Việt có chút chờ mong vô cớ, thì ra anh lại vô thức muốn tiếp cận Tiêu Mộc Diên.
“Không cần, tôi tự qua.” Thật ra cô không muốn qua đó, nhưng bố mẹ cô còn đang ở trong tay Thịnh Trình Việt, hơn nữa tên đàn ông biến thái này còn không cho họ nghe điện thoại.
Tuy Thịnh Trình Việt đã đoán được Tiêu Mộc Diên sẽ không cho anh đến đón, nhưng lúc nghe cô nói vậy trong lòng anh vẫn không kìm được nỗi thất vọng nho nhỏ. Anh cảm thấy nực cười vì sự thay đổi tâm trạng của mình, thế mà anh lại thấy mất mát vì một câu nói của Tiêu Mộc Diên, có phải anh bị điên rồi không?
“Được, có điều đừng lâu quá, bằng không bố mẹ cô sẽ không đợi được cô đâu.” Thịnh Trình Việt cố ý nói thêm một câu, anh không tin Tiêu Mộc Diên không đến.
Tiêu Mộc Diên phẫn nộ và căm thù đến muốn giết người, cô siết chặt di động trong tay.
“Thịnh Trình Việt, coi như anh giỏi.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên cúp điện thoại. Tên Thịnh Trình Việt này thật quá đáng, dám bắt bố mẹ cô để ép cô đến, nhưng cô lại không thể không đến. Thật ra cô cũng biết, anh ta làm khó cô như vậy, nếu hôm nay cô qua đó, Thịnh Trình Việt sẽ không bỏ qua cho cô.
Sáng nay cô còn đắc tội với tên ác ma này, chắc chắn là anh ta đang trả thù cô, hơn nữa còn là trả thù một cách thẳng thừng, mà cô thì chẳng có cách nào đối phó.
Tiêu Mộc Diên bắt xe đến biệt thự của Thịnh Trình Việt. Lúc xuống xe, cô lại gặp phải chuyện vô cùng quẫn bách. Vì đi vội nên cô không mang theo ví tiền, chết tiệt, đều tại tên ác ma Thịnh Trình Việt chọc tức cô.
“Bác tài, bác có thể đợi cháu một chút, cháu vào nhà lấy tiền trả cho bác được không?” Tiêu Mộc Diên ngượng ngùng nói, còn cố tình bảo biệt thự của Thịnh Trình Việt là nhà mình, nếu không thì tài xế này sẽ không thả cho cô đi đâu.
Quả nhiên tài xế quan sát Tiêu Mộc Diên một hồi, lại nhìn căn biệt thự trước mặt mà hơi nhíu mày, cô gái ăn mặc bình thường này lại ở đây sao? Không phải cô ta định lừa gạt rồi nhận cơ hội chạy trốn, không trả tiền đấy chứ?