“Ba, ba không có năng lực thì thôi vậy, để con đi.” Thịnh Tuấn Hạo không khách khí nói trúng tâm sự của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt trừng Thịnh Tuấn Hạo. Đứa con này, quá giống anh, nhìn rõ trong lòng người khác đang nghĩ gì. Anh đứng dậy, đột nhiên cười tà mị.
“Không bằng ba người chúng ta cùng thi xem ai sẽ lừa được mẹ về nhà trước, ai làm được coi như người đó giỏi nhất.” Thịnh Trình Việt cảm thấy phương pháp này không tồi, tâm trạng bỗng tốt lên rất nhiều.
Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan cùng nhìn anh, hai đứa đồng thời thở dài một hơi.
“Haiz, ba, ba không có năng lực đó thì nói thẳng, chúng con sẽ không miễn cưỡng ba đâu.” Thịnh Tuấn Hạo thở dài nói.
Thịnh Trình Việt câm nín, cái tên Thịnh Tuấn Hạo này vậy mà dám nói với anh như vậy, hơn nữa anh còn là ba nữa. Sao gần đây anh mới phát hiện, Thịnh Tuấn Hạo còn nói nhiều hơn Viễn Đan nữa. Nghĩ đến đây, anh nhìn về phía Viễn Đan.
Viễn Đan vậy mà trực tiếp đi về phía Tiêu Mộc Diên, còn một bộ dáng nịnh bợ nữa. Thịnh Trình Việt lại câm nín lần nữa, anh là sao lại sinh ra hai đứa con trai như này chứ?
“Dì Diên, nào, ăn ít bò khô đi, mẹ trước kia cũng thích ăn cái này.” Khuôn mặt nhỏ xinh của Nguyệt Nguyệt tràn đầy ý cười. Thực ra mẹ mà cô bé vừa nói cũng là cố tình gọi vậy, cô bé chỉ muốn thăm dò một chút, xem sau khi Tiêu Mộc Diên nghe thấy nó gọi mẹ thì sẽ như thế nào?
Biểu cảm của Tiêu Mộc Diên quả nhiên hơi ngây ra, cô đúng là rất thích ăn cái này, nhưng Nguyệt Nguyệt vừa rồi gọi cô là mẹ, chỉ là, cô dường như không có phản cảm như vậy.
“Được, Nguyệt Nguyệt cũng ăn một chút.” Tiêu Mộc Diên không từ chối, coi như Nguyệt Nguyệt vừa rồi lỡ miệng.
Kì lạ thật, 4 ba con họ nhìn nhau, dường như đang thực hiện một nhiệm vụ khó khăn nào đó. Thịnh Tuấn Hạo thấy Tiêu Mộc Diên không từ chối, có một loại xúc động, cậu cũng muốn gọi Tiêu Mộc Diên một tiếng mẹ.
“Diên Diên bé nhỏ, anh thích ăn canh rong biển thịt bò, trước đây em thường nấu cho anh ăn. Lâu lắm rồi anh vẫn chưa được ăn nữa.” Thịnh Trình Việt cố ý tủi thân nói. Thực ra anh chỉ tùy tiện nói như vậy, anh cũng muốn Tiêu Mộc Diên biết, bọn họ tước kia gần gũi thế nào.
Tiêu Mộc Diên rõ ràng khẽ ngây người, cái tên Thịnh Trình Việt là cố ý, anh tuyệt đối là cố ý, cô không để ý đến anh, tiếp tục ăn cơm của mình.
“Dì Diên, ăn rau cải đi, tốt cho sức khỏe.” Thịnh Tuấn Hạo cũng dịu dàng gắp rau cho Tiêu Mộc Diên ăn, có thể ăn cơm cùng Tiêu Mộc Diên, đó là một loại may mắn.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên không đổi, chỉ là động tác hơi ngừng lại, chỉ là rất nhanh, cô liền nở nụ cười, sau đó chủ động múc một bát canh rong biển thịt bò.
Thịnh Trình Việt hiển nhiên không ngờ Tiêu Mộc Diên sẽ múc canh, cô là múc cho anh sao? Trong lòng nhịn không được nhảy nhót, cô có phải bắt đầu để ý đến anh rồi không, nếu không làm sao cô lại múc canh cho anh chứ? Hay là mị lực của anh quá lớn, nhanh như vậy đã mê hoặc được Diên Diên bé nhỏ của mình rồi?
Thịnh Trình Việt đứng dậy, duỗi tay muốn đỡ lấy bát canh trong tay Tiêu Mộc Diên, hơn nữa, trên mặt anh còn tràn đầy ý cười, dường như còn mang một chút ngọt ngào hạnh phúc.
“Anh muốn uống sao? Đây là tôi múc cho Thịnh Tuấn Hạo. Nếu anh muốn uống, vậy tự mình múc đi, anh cũng không phải là không có tay.” Lúc Tiêu Mộc Diên nói còn hất hất đầu, vừa rồi là cô cố ý đó.
Thịnh Trình Việt nghiến nghiến răng. Người phụ nữ này vừa rồi là cố ý. Vừa rồi, anh rõ ràng nhìn thấy có gì đó, hơn nữa cô dương như còn duỗi tay về phía anh, sao đó lại nói với anh, canh không phải là cho anh?
Thịnh Tuấn Hạo hiển liên là một bộ dáng thụ sủng nhược khinh, nhưng khuôn mặt nhỏ lại tràn đầy ý cười, nhìn bắt canh trước mặt, cậu vậy mà không nỡ uống, cảm giác có mẹ thật là tốt.
“Dì Diên, dì thật tốt, ba còn trước giờ chưa từng múc canh cho con đâu. Dì Diên thật thương con.” Thịnh Tuấn Hạo nói ra lời từ đáy lòng. Đương nhiên, cậu nói cũng đều là sự thật, Thịnh Trình Việt đúng là chưa từng múc canh cho cậu một lần nào.
Thịnh Trình Việt nhìn biểu cảm của Thịnh Tuấn Hạo, hơn nữa nó vậy mà dám nói anh như thế, một giây này, Thịnh Trình Việt thật muốn đi lên đánh cho Thịnh Tuấn Hạo một trận, có đứa con trai nào nói ba mình như thế sao?
“Dì Diên, con cũng muốn uống canh rong biển.” Lúc này Viễn Đan đột nhiên nói, hơn nữa cậu một bộ dáng mong đợi, mẹ múc canh cho Thịnh Tuấn Hạo, có phải cũng nên múc cho cậu một chút không?
Tiêu Mộc Diên hơi ngây người, nhưng rất nhanh cũng múc cho Viễn Đan một bát canh, vẫn không để ý đến Thịnh Trình Việt như cũ.
Thịnh Trình Việt tức đến xanh mặt. Cái người phụ nữ này cho dù mất đi trí nhớ rồi, cũng vẫn thích chọc anh tức giận như thế.
Lưu Na ở một bên nhìn mọi chuyện trước mắt, nhanh chóng múc một bát canh cho Thịnh Trình Việt, mặt cười haha. Cho dù trước đây Thịnh Trình Việt tổn thương con gái bà, nhưng vì khiến con gái không đau lòng chuyện của Trương Vân Doanh, bà vẫn quyết định để Thịnh Trình Việt theo đuổi con gái mình. Thực ra bà chưa từng nghĩ sẽ tiếp nhận Thịnh Trình Việt, bà chỉ là muốn khiến con gái chuyển sự chú ý qua chuyện khác mà thôi.
“Tổng giám đốc Thịnh, tôi múc canh cho cậu. Tính tình Diên Diên có chút nỏng nảy, vẫn mong cậu rộng lượng bỏ qua.” Lưu Na nói rất bình tĩnh.
Tiêu Mộc Diên hiển nhiên không vừa lòng với lời Lưu Na nói. Mẹ đây là làm sao vậy, sao có thể nói cô như thế, vậy mà bảo Thịnh Trình Việt rộng lượng bỏ qua cho cô? Cô đã nhân từ với Thịnh Trình Việt lắm rồi được không? Mẹ có lẽ không biết Thịnh Trình Việt đối xử tàn nhẫn với cô thế nào đâu.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, cúi đầu bất mãn ăn cơm. Cô thật không hiểu, mẹ vì sao lại để Thịnh Trình Việt đến nhà ăn cơm. Căn nhà nhỏ của cô, làm sao chứa được nhân vật lớn như Thịnh Trình Việt chứ?
Một bữa cơm, ăn cực kì không thoải mái, hơn nữa, cô còn ăn cực nhiều, vì ba đứa trẻ không ngừng gắp thức ăn cho cô, cô lại không nhẫn tâm bỏ thức ăn lại, vì thế chỉ đành cố nuốt hết vào bụng.
“Dì Diên, bọn con phải đi rồi, dì nghỉ ngơi sớm đi nha.” Thịnh Tuấn Hạo lễ phép nói. Thực ra là muốn nói, dì Diên, dì đi cùng bọn con đi, bọn con đều nhất nhớ dì, nhưng cậu biết không thể nói ra được.
Nguyệt Nguyệt hôn lên má Tiêu Mộc Diên, rồi mới buông cô ra, sau đó kéo tay Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo.
“Dì Diên, bọn con đi đây, mai gặp lại, dì nhớ là phải nhớ con đấy.” Nguyệt Nguyệt cười nói. Đúng vậy, cô bé định luôn ngày gặp mặt tiếp theo, chính là ngày mai, ngày mai cô bé vẫn muốn nhìn thấy mẹ.
Tiêu Môc Diên không biết nói gì, Nguyệt Nguyệt vậy mà không nói tạm biệt, lại nói cái gì ngày mai gặp. Giờ cô thấy thật phiền, một chút cũng không muốn gặp nữa.
Thịnh Trình Việt mím chặt môi. Lúc ăn cơm, Tiêu Mộc Diên đã đắc tội anh, nhưng anh phát hiện, anh đúng là một chút cũng không cáu giận với Tiêu Mộc Diên được, anh xong rồi, triệt để rơi vào lưới của cô rồi.
“Diên Diên bé nhỏ, chúng ta ngày mai gặp lại.” Nói rồi, kéo ba đứa nhỏ quay người rời đi. Anh nhìn ra, Tiêu Mộc Diên mặc dù luôn vờ như không có chuyện gì, nhưng trong đáy lòng cô, vẫn để ý đến Trương Vân Doanh. Nếu cô có thể buông tay, có thể để mọi chuyện thoải mái, vậy cô cần gì tắt máy, không dám nghe điện thoại của Trương Vân Doanh chứ.
Sau này cô tắt nguồn, là vì cô sợ, cô không muốn đối mặt, vì quá sợ hãi mất đi, cô đang giữ lại tia hy vọng cuối cùng trong lòng mình, nhưng cô rất đau lòng. Anh muốn đi an ủi cô, nhưng cô lại khép chặt lòng mình, không cho bất kì ai đi vào.
“Chúng ta không gặp.” Lời vừa dứt, Tiêu Mộc Diên nhanh chóng xoay người, dường như một chút cũng không muốn nói chuyện với Thịnh Trình việt. Trong lòng cô, đã cực kì chán ghét Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt không nói gì mà cười nhạt, nắm tay con đi ra ngoài.
Tiêu Mộc Diên đi vào phòng mình, trong đầu lúc này chỉ còn lại Trương Vân Doanh. Cô đột nhiên mở điện thoại, Trương Vân Doanh, vì sao anh muốn đối xử với cô như vậy, vì sao? Cô yêu anh như vậy, anh vì sao muốn kết hôn với người phụ nữ khác?
Cô trèo lên giường, cô cho rằng, anh sẽ giải thích rõ ràng với cô, nhưng không, anh cái gì cũng không nói mà đã muốn kết hôn, lẽ nào trong lòng anh, trước giờ chưa từng yêu cô sao?
Bàn tay cô nắm chặt điện thoại, rõ ràng là cô tắt điện thoại của anh rồi tắt nguồn, nhưng hiện giờ cô lại hi vọng Trương vân Doanh có thể gọi điện tới.
Cô vốn cho rằng Trương vân Doanh sẽ đến nhà tìm cô để giải thích rõ ràng, nhưng anh không tới, lẽ nào bọn họ thật sự kết thúc như này sao? Rõ ràng là tức giận, muốn anh đến dỗ cô, đến giải thích với cô, đến xin lỗi cô, nhưng anh lại không làm gì cả, thậm chí còn không đến nhà tìm cô, lẽ nào trong lòng anh, cô thật sự không quan trọng đến vậy sao?
Giọt lệ long lanh không tự chủ rơi xuống, cô thật không hiểu, vì sao Trương vân Doanh không giải thích với cô, cho dù là anh muốn kết hôn, anh cũng phải đến giải thích rõ ràng với cô chứ.
Cô khóc cả một đêm, khóc đến đau thấu tâm cam.
Một đêm này, Thịnh Trình Việt nắm chặt điện thoại, cầm lên rồi lại hạ xuống, hạ xuống rồi lại cầm lên, nhưng cuối cùng cũng không gọi điện cho cô, cũng không biết vì sao, có lẽ là vì anh muốn để cô một mình, từ từ bình tĩnh lại.
Thịnh Trình Việt vừa dậy, liền ngửi thấy một mùi thức ăn thơm lừng, liền biết là Cao Ngọc Mai lại nấu cơm cho anh rồi. Anh có phải cũng nên nói rõ với Cao Ngọc Mai? Có lẽ anh sẽ không cưới cô, nhưng trong lòng anh, nhất định cô như người thân vậy, chiếm một trí rất quan trọng.
“Mai Mai, anh có chuyện muốn nói với em.” Anh đột nhiên phát hiện, trước mặt Cao Ngọc Mai, anh sẽ có chút mất tự nhiên, không thoải mái như ở trước mặt Tiêu Mộc Diên, đây rốt cuộc là vì sao, anh cũng nghĩ không thông.
Cao Ngọc Mai cười khẽ, để thức ăn lên bàn, cố biết anh muốn nói gì. Hiện giờ anh đã hiểu rõ trái tim mình rồi, thực ra cô sớm cũng đã nhìn ra, lúc cô quay lại, cô đã biết, trong lòng anh đã không còn cô nữa.
Chỉ là cô vẫn mong đợi, mong đợi anh sẽ lại yêu cô. Thì ra tình yêu của anh đã sơm chôn sâu rồi, không có khả năng sẽ lại yêu cô. Cũng phải, giống cô đối với người đàn ông khác, dù đã chia tay rồi, nhưng cô vẫn khắc cốt ghi tâm yêu ngời ấy, lúc nào cũng nhớ đến, nhưng vĩnh viễn không thể bên nhau nữa.
“Việt, có chuyện gì tối hẵng nói, giờ ăn cơm trước, anh còn phải đi làm.” Cao Ngọc Mai nói rất nhẹ, dịu dàng như lúc ban đầu, dường như chưa có chuyện gì xảy ra. Có lẽ cô thật sự không nên quay lại.