Tiêu Mộc Diên thở dài, ài, đã như thế, vậy cô sẽ mua một món quà nhỏ cho Thịnh Trình Việt đi, chẳng qua là một món quà nhỏ thôi, coi như vứt đi mấy đồng tiền.
Cuối cùng, Tiêu Mộc Diên nhìn trúng một cái móc treo điện thoại, nhưng lại là mẫu đôi, cô hơi không vui, còn làm móc treo đôi làm gì, cô và Thịnh Trình Việt cũng không phải người yêu, có điều nhìn giống như chỉ đáng giá ba lăm nghìn đồng, thôi, mua cái này đi, rẻ còn mang lợi ích thiết thực, hơn nữa mình cũng có điện thoại di động, tiện thể.
Cuối cùng bốn mẹ con bọn họ ôm một đống đồ lớn về.
Tiêu Mộc Diên mệt mỏi ngã lên sofa, nhìn đồng hồ treo tường cũng sắp mười một giờ, người đàn ông này không biết có đến không, nếu anh không tới, mình thì không sao, nhưng uổng phí khổ tâm của những đứa trẻ này.
Thật ra thì trong lòng cô cũng sẽ hơi thất vọng.
Di động của cô lúc này lại đổ chuông, cô nhìn thử, là Âu Toàn gọi đến, ai nha, cô suýt nữa quên mất, Âu Toàn bảo cô tới Âu Thị. Là muốn gặp mặt với Âu Đình Vũ à?
"Dạ, chú Âu." Điện thoại của Tiêu Mộc Diên vừa kết nối, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô rõ ràng xuất hiện nụ cười, đương nhiên là cô giả bộ, ba mẹ cô còn ở trong tay lão già này mà, cô có thể vui vẻ hay sao?
"Diên Diên à, hôm nay có chút việc, ngày mai chúng ta mới gặp mặt nhé." Âu Toàn đột nhiên nói, hôm nay là sinh nhật của Thịnh Trình Việt, Thịnh Thị bày tiệc rượu, ông ta đương nhiên phải đi.
Không hiểu sao trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không biết tại sao mình lại thở phào, rõ ràng khẩn cấp muốn gặp lại ba mẹ như vậy, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay là sinh nhật Thịnh Trình Việt, bỗng nhiên cô muốn chúc mừng tên ác ma đó.
"Được, vậy chú Âu bận việc của mình đi, hôm nào chúng ta gặp mặt cũng được, chỉ cần không cần trễ việc của chú Âu là được." Tiêu Mộc Diên bình tĩnh nói.
"Mẹ, vừa rồi là ai gọi điện tới?" Lúc nói chuyện, Thịnh Tuấn Hạo nhìn Tiêu Mộc Diên chằm chằm, cô gọi ông ta là chú Âu? Đó chính là ba của Âu Vũ Đình à? Chẳng lẽ mẹ và Âu Vũ Đình thật sự có quan hệ?
"Không có gì, vừa mới nói hôm nay muốn ăn một bữa cơm, không biết tại sao lại không ăn nữa." Tiêu Mộc Diên nói, trong lòng cũng suy đoán có phải xảy ra chuyện gì rồi không.
"Hóa ra là như vậy, vậy thì con biết, hôm nay sinh nhật ba con, Thịnh Thị nhất định sẽ mở tiệc, cho nên ông ta chắc chắn sẽ đi tham gia sinh nhật của ba con." Viễn Đan nói rất khẳng định, ánh mắt thâm thúy của nó không khỏi nhìn về phía thời gian, bây giờ cũng hơn mười một giờ rồi, ba còn chưa về à?
Tiêu Mộc Diên mang vẻ bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là như vậy, thế Thịnh Trình Việt tổ chức tiệc còn tới nơi này của bọn họ hay sao?
Những đứa trẻ này còn bày trí nhiều thứ vì Thịnh Trình Việt như vậy, có tác dụng gì không? Trong lúc bất chợt cô cảm thấy rất thất vọng thay bọn nhỏ.
"Mẹ, thật ra thì nếu mẹ chịu gọi điện cho ba, ba nhất định sẽ tới." Nguyệt Nguyệt nói rất khẳng định, mấy đứa bọn nó cũng nhìn ra được ba thật sự rất quan tâm Tiêu Mộc Diên, chỉ cần một câu của mẹ, ba nhất định sẽ tới.
Tiêu Mộc Diên hơi sửng sốt, sau đó đưa tay ra chỉ vào mũi mình, nhìn mấy bé ngoan trước mắt.
"Mấy đứa nói chỉ cần mẹ gọi điện thoại, ông ba ác ma của tụi con sẽ chạy tới à?" Đây là trò đùa quốc tế gì vậy, Thịnh Trình Việt sẽ nghe lời cô á? Cho dù Thịnh Trình Việt từng nói sẽ theo đuổi cô, nhưng ngay cả ngày sinh nhật anh cũng không nói cho cô biết, hơn nữa anh mở tiệc cũng không mời cô, xét theo quan hệ của hai người bọn họ như vậy, Thịnh Trình Việt sẽ quan tâm tới cô?
Nguyệt Nguyệt ngồi lên đùi Tiêu Mộc Diên, sau đó khẳng định mà gật đầu.
"Mẹ, hay chúng ta đánh cược nhé?" Trên gương mặt nhỏ nhắn của Thịnh Tuấn Hạo lộ một nụ cười, dường như đã có chủ ý gì đó.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Tuấn Hạo, đứa bé này lại muốn chơi trò gì, có điều, cô cũng cực kỳ mong đợi xem nó có thể chơi cái gì đây?
"Cược cái gì?" Lòng hiếu kỳ của Tiêu Mộc Diên nổi lên, chơi với mấy đứa nhỏ, dù sao cô cũng là mẹ chúng, chúng hẳn sẽ không hại cô, nghĩ tới đây cô càng yên tâm.
"Nếu mẹ gọi điện thoại mà ba thật sự trở về, vậy mẹ phải hôn ba một cái." Thịnh Tuấn Hạo cười mà mặt mày sáng lạn, nhìn Viễn Đan bên cạnh, Viễn Đan vẫn đang nhìn bảo kiếm của nó, xem ra nó thật sự rất thích thanh kiếm này.
Tiêu Mộc Diên nhíu mày, Thịnh Tuấn Hạo khẳng định Thịnh Trình Việt sẽ trở về chỉ vì một cuộc điện thoại của cô như vậy sao? Được, đã như thế, cô sẽ đánh cuợc ván này.
"Được, nhưng nếu như ba con không trở về thì sao?" Tiêu Mộc Diên cười híp mắt hỏi, dù sao cô cũng không lỗ, nếu như Thịnh Trình Việt không tới, cô có thể chỉnh đám nhóc này một phen, có điều, trong lòng cô vẫn hơi lấn cấn không bỏ được.
"Tùy mẹ xử lý thế nào cũng được." Viễn Đan tiếp lời nói, dù sao bọn nó cũng là con của cô, chẳng lẽ cô còn ăn mình hay sao? Hổ dữ còn không ăn thịt con mà.
Tiêu Mộc Diên nhìn ba đứa bé này, bỗng nhiên cười tà mị.
"Nếu ba các con không trở về, vậy sau này mấy đứa đừng tới tìm mẹ." Không phải là cô không thích bọn nó, mà là sau này cô sẽ làm đám cưới giả với Âu Vũ Đình, đến lúc đó mấy đứa nhất định sẽ đau lòng, dù sao bọn nó đều mong mình có thể gả cho Thịnh Trình Việt.
Quả nhiên ba đứa vừa nghe thấy đã không vui, là ai cũng không ngờ tới Tiêu Mộc Nhiên đột nhiên lại đưa ra yêu cầu như thế trong lúc này, nhưng bọn nó cũng không thể phản bác, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Nhưng trong lòng bọn nó đều bắt đầu yên lặng cầu nguyện, hi vọng Thịnh Trình Việt có thể trở về, bọn nó đặt tất cả hi vọng lên người Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên nhìn ba đứa gật đầu, lúc này mới lấy di động ra, nhìn chằm chằm ba đứa, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Viễn Đan.
"Viễn Đan, mẹ gọi điện thoại đây, mấy đứa còn cơ hội lựa chọn." Tiêu Mộc Diên khẽ cười nói, nhưng tim cô lúc này cũng không khỏi bắt đầu đập nhanh hơn, sao lại thành thế này? Tim cô dường như không chịu sự khống chế của cô?
"Mẹ, mẹ gọi đi." Thịnh Tuấn Hạo mở miệng, đôi mắt thâm thúy phức tạp, nhìn qua gần như giống y hệt đôi mắt của Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên thở dài, cuối cùng cũng gọi điện thoại, trong lòng cô bỗng nhiên căng thẳng, cũng không biết là đang mong đợi Thịnh Trình Việt tới hay không, tóm lại là trong lòng đang sốt sắng lắm.
Cuộc gọi của Tiêu Mộc Diên đã gọi đi, trước giờ cô không hề biết hóa ra gọi điện thoại cũng có lúc kích động như vậy, cô hiện cũng không biết trong lòng mình thật ra nghĩ như thế nào, thật ra cô hi vọng Thịnh Trình Việt trở về hay là không?
Vào giờ phút này, ba đứa bé cũng đều trầm lắng, lẳng lặng nhìn di động của Tiêu Mộc Diên, tựa như di động chính là hi vọng của bọn nó.
Trong phòng ngoài tiếng điện thoại gọi đi, một tạp âm cũng không có, mọi người đều yên lặng khác thường, rõ ràng cũng không được tính là một ván cược, lại khiến trong lòng mấy người bọn họ đều coi trọng.
"Mẹ, sao gọi mà không có người nghe?" Nguyệt Nguyệt là người đầu tiên mất kiên nhẫn, không khỏi hỏi lên. Ngay lúc Nguyệt Nguyệt vừa thốt lên xong, bên kia lập tức vang lên giọng nói thuần hậu mang theo từ tính của Thịnh Trình Việt.
"A lô!" Mặc dù giọng nói của Thịnh Trình Việt không thay đổi, nhưng trong lòng cũng hơi kinh ngạc, sao Tiêu Mộc Diên lại gọi cho anh vào lúc này? Chẳng lẽ bọn nhỏ quấy cô, nhưng suy nghĩ kỹ cũng không thể nào, con anh rất ngoan.
Tiêu Mộc Diên nhìn bọn nhỏ, cuối cùng lộ ra nụ cười yếu ớt.
"Thịnh Trình Việt, chúc mừng sinh nhật anh, anh tới nhà tôi đi." Cô bình tĩnh nói, ánh mắt một mực nhìn bọn nhỏ. Nếu như lần này Thịnh Trình Việt không tới, vậy con cô sau này sẽ không thể tới tìm cô rồi, mặc dù lời là cô tự nói, nhưng vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng cô vẫn không khỏi buồn phiền.
"Gì cơ?" Trong giọng nói của Thịnh Trình Việt rõ ràng có kinh ngạc, có lẽ anh làm sao cũng không nghĩ tới cô nhóc Tiêu Mộc Diên này sẽ nói thế, trong lòng anh bỗng cảm thấy ấm áp, môi mỏng khẽ mở.
"Được, bây giờ anh lập tức qua." Hiếm thấy cô nhóc này mời anh qua, anh đâu thể không qua.
Ách? Tiêu Mộc Diên còn đang khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần, điện thoại của Thịnh Trình Việt bên kia cũng đã cúp.
Anh đã nói anh muốn theo đuổi, muốn cưng chiều cô nhóc này, cho nên anh sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, mặc dù là ở một buổi tiệc lớn như vậy.
Thịnh Trình Việt không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bản thân thẳng thừng rời đi, người con gái anh yêu và con anh còn đang chờ anh, anh ở lại bữa tiệc làm gì?
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc nhìn di động, quả thật cô chỉ nói một câu, anh đã đồng ý trở về, hóa ra thật sự là một câu nói của cô, Thịnh Trình Việt sẽ trở về.
"Mẹ, mẹ thua rồi, lát nữa không cho quỵt nợ." Bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt ôm lấy Tiêu Mộc Diên, bé thật sự vui vẻ, cảm ơn ba có thể trở về, nếu như ba không về, bọn nó thật sự không biết phải làm sao nữa.
Tiêu Mộc Diên thở dài, rơi vào trầm tư, thật ra Thịnh Trình Việt có ý gì? Anh thật sự đang theo đuổi cô sao? Vậy vì sao trước đó anh đối xử với cô như vậy, khiến cô đau lòng, khiến cô sợ, khiến cô kinh hãi.
Có một thời khắc như vậy, cô phát hiện ra, cô thật sự không hiểu Thịnh Trình Việt chút nào.
"Mẹ, mẹ không muốn hôn ba à?" Thịnh Tuấn Hạo thận trọng hỏi, thật ra thì vừa rồi nó cũng sợ, nó sợ ba sẽ nói một câu: "Anh bận rộn nhiều việc", vậy sau này bọn nó sẽ không thể tới tìm mẹ nữa.
Không ngờ ba lại đồng ý sảng khoái như vậy, điều này khiến trong lòng nó thả lỏng không ít.
"Mẹ, đây là cá cược, mẹ phải chịu thua." Viễn Đan xen vào nói, đúng vậy, Viễn Đan làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ? Để mẹ yêu ba một lần nữa, phải để mẹ tiếp xúc với ba thật nhiều.
Tiêu Mộc Diên xoa đầu Viễn Đan, lại xoa đầu Thịnh Tuấn Hạo, cuối cùng cô ôm chặt Nguyệt Nguyệt vào lòng.
"Yên tâm đi, lần này mẹ thua rồi." Dù sao không thua mất nhà không thua mất đất, không phải là hôn Thịnh Trình Việt một cái thôi sao? Hôn một cái thì hôn một cái, dù sao cô cũng không quan tâm lắm.
Thật ra thì một cái hôn đối với cô mà nói rất quan trọng, có lẽ trong ấn tượng lúc này của cô, ngoài Thịnh Trình Việt hôn ra, cô còn chưa hôn ai khác. Khác thường, đối với tiếp xúc của Thịnh Trình Việt cô cũng không ghét.
Bởi vì một cuộc điện thoại của Tiêu Mộc Diên, tâm tình Thịnh Trình Việt bỗng dưng tốt hơn nhiều, trong lòng cũng vui vẻ, cô gái này, bây giờ anh mới phát hiện, hóa ra yêu một người, trái tim cũng đập vì cô.