“Tại sao?” Tiêu Mộc Diên cũng ngạc nhiên, thật ra khoảnh khắc đó, cô thật sự nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Trình Việt trên người Thịnh Tuấn Hạo.
Âu Vũ Đình biết Thịnh Tuấn Hạo không thích anh, hơn nữa làm gì có đứa trẻ nào không hy vọng ba và mẹ mình ở cùng với nhau, anh có thể hiểu được tâm tình của bọn trẻ, anh không để tâm.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh Tiêu Mộc Diên, cho dù là giả, anh cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Anh nhìn Tiêu Mộc Diên đầy dịu dàng.
“Mẹ, chúng con yêu mẹ như vậy, sao mẹ nỡ làm chúng con thất vọng? Chẳng lẽ là bởi vì lần này ba thất hẹn với mẹ, làm mẹ từ chối ba sao? Nếu vậy thì thật không công bằng với ba” Thịnh Tuấn Hạo ngẩng đầu nói với Tiêu Mộc Diên, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú nhưng tràn đầy vẻ không vui, con ngươi đen u tối lóe lên ánh sáng, giống như trong mắt đang đong đầy nước.
“Đúng vậy mẹ, cho dù chú Âu rất tốt, nhưng chú ấy không phải là ba, chúng con vẫn muốn mẹ với ba ở cùng với nhau” Nguyệt Nguyệt nói, đôi mắt sáng lấp lánh, đầy mong chờ. Môi nhỏ hồng hào khẽ chu lên, cho dù là đang thanh minh với Tiêu Mộc Diên nhưng cả khuôn mặt nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu vô cùng.
Đúng, quả thực Âu Vũ Đình rất tốt nhưng có tốt nữa thì chú ấy cũng không phải là ba.
Viễn Đan chỉ nhìn Tiêu Mộc Diên, không nói gì cả, nhưng Tiểu Mộc Diên có thể nhìn thấy sự mong chờ trong đôi mắt của nó, nó cũng hy vọng cô và ba nó ở cùng với nhau.
Tiêu Mộc Diên nghĩ nghĩ, cuối cùng thở dài nói, trong lòng có chút thương bọn trẻ, cô xoa xoa đầu Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt thương tiếc.
“Không phải là vì chuyện lần này ba các con thất hẹn, là quyết định của chính mẹ, dù cho các con đều hy vọng mẹ và ba các con ở cùng với nhau nhưng xin các con hãy hiểu cho mẹ, người mẹ yêu là chú Âu của các con” Dứt lời, cô nhìn về phía Âu Vũ Đình, các con à, mẹ xin lỗi, vì để cứu ông bà ngoại các con ra, mẹ không thể không làm thế này.
Nhất thời, căn phòng chìm trong yên lặng, bọn trẻ đều nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, nhưng không đứa nào nói gì cả, thật ra bọn chúng cũng không biết nên nói gì? Bởi vì đó là sự lựa chọn của mẹ chúng.
Viễn Đan tiến lên phía trước một bước, đến gần Tiêu Mộc Diên, thật ra không cần biết mẹ vì lý do gì mà ở cùng với Âu Vũ Đình, cũng không quan tâm mẹ có yêu chú Âu hay không, chỉ cần đó là sự lựa chọn của mẹ, cậu bé sẽ tôn trọng mẹ.
“Mẹ, chỉ cần mẹ hạnh phúc, mẹ hãy nhớ đừng bao giờ để bản thân phải hối hận” Viễn Đan lúc nói đến hai chữ cuối, khẽ thấp giọng xuống, đúng vậy, cho dù mẹ có lựa chọn như thế nào, nó cũng sẽ không hy vọng mẹ phải hối hận.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên khẽ kinh ngạc, Viễn Đan nói không muốn cô hối hận, một đứa trẻ còn nhỏ tuổi mà lại nói ra những lời như vậy, cô cảm thấy thật sự cảm động.
“Được, mẹ sẽ không hối hận, bất luận sau này các con có ở bên mẹ hay không, mẹ vẫn luôn yêu các con” Tiêu Mộc Diên nhìn ba đứa trẻ trước mặt, trong lòng cảm thấy đau thắt, rõ ràng là kết hôn giả, nhưng bây giờ, sao tâm trạng cô lại rất buồn.
Cuối cùng thì Tiêu Mộc Diên cũng đưa bọn trẻ về biệt thự của Thịnh Trình Việt, nhưng cô không vào, mà tiễn chúng đến, rồi rời khỏi với Âu Đình Vũ, bởi vì cô đã đồng ý với với anh, hôm nay sẽ cùng anh đi gặp Âu Toàn.
“Diên Diên, thật ra ba anh không hẳn là xấu, ông ấy cũng là người lương thiện, tất cả những gì ông ấy làm đều là vì Âu Thị. Cho nên, xin em sau này gặp ông ấy không quá bị kích động” Âu Vũ Đình nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên khẽ nói, thật ra anh biết, cho dù anh nói như thế nào, Tiêu Mộc Diên cũng vẫn hận nhà họ Âu, suy cho cùng giữa nhà họ Âu và nhà họ Tiêu đã xảy ra nhiều chuyện.
“Vâng, em biết rồi” Tiêu Mộc Diên khẽ đáp lời, nhưng trong lòng cô lại không cho là vậy, Âu Toàn mà là người lương thiện sao? Nếu như ông ta lương thiện, thì ông ấy sẽ không dùng thủ đoạn đó. Nhiều năm về trước cũng sẽ không đối xử với nhà họ Tiêu cô như vậy. Bỏ đi, bây giờ nghĩ những chuyện này cũng không có tác dụng gì, may mà, Âu Vũ Đình đối xử với cô chân thành, điều này cô có thể cảm nhận ra được, cho nên, cô đồng ý cho Âu Toàn một cơ hội.
Âu Toàn cũng đã dặn dò người làm chuẩn bị cơm xong xuôi, chỉ đợi Âu Vũ Đình và Tiêu Mộc Diên đến thôi.
“Ba!” Âu Vũ Đình kéo tay Tiêu Mộc Diên cười tươi bước vào.
Âu Toàn nhìn thấy con trai rồi nhìn sang Tiêu Mộc Diên, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi hai bàn tay của họ đan vào nhau, trên mặt nở nụ cười tươi.
“Diên Diên đến rồi à, nào, mau vào đây cháu” Âu Toàn cười ha hả, vừa nói, ông ta vừa đến chỗ ngồi xuống, khi nhìn thấy Tiêu Mộc Diên để cho con trai ông ta nắm tay, ông ta tin rằng việc cưới xin này tám chín phần là thành công, trong lòng ông ta không khỏi càng thêm vui mừng, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Chú Âu, không cần khách sáo” Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Đình cùng ngồi vào bàn, cuối cùng ánh mắt cũng nhìn lên người Âu Toàn, thật ra cô rất muốn hỏi chuyện của ba mẹ cô, nhưng nhất thời cô không nghĩ ra nên bắt đầu hỏi thế nào.
Âu Vũ Đình hình như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Tiêu Mộc Diên, bàn tay anh nắm tay cô thêm chặt, giống như đang truyền thêm sức mạnh cho cô vậy.
“Ba, chúng ta có phải cũng nên mời chú Tiêu và dì Tiêu ra không” Âu Vũ Đình vừa nói vừa nhìn Tiêu Mộc Diên, khi thấy vẻ mặt thả lỏng của cô, tâm trạng anh mới tốt hơn. Anh quan tâm nhất là Tiêu Mộc Diên, chỉ cần cô vui, anh cũng vui.
Sắc mặt Âu Toàn khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười.
“Được” Nói xong, ông ta nhìn sang người làm đứng bên cạnh ra hiệu, người làm đó lập tức hiểu ý, đi ra ngoài mời người vào.
Sau khi Tiêu Mộc Diên thấy Âu Toàn đáp ứng, trên mặt cô hiện lên vẻ mong chờ, cô sắp được gặp ba mẹ mình rồi, chắc bọn họ vẫn khỏe chứ.
“Cháu yên tâm đi, ba mẹ cháu đều rất khỏe, chúng ta chỉ mời bọn họ đến để nói chuyện thôi” Âu Toàn cười giải thích với cô, chỉ là bên dưới nụ cười thâm trầm này ẩn giấu một trái tim sắt độc ác vô tình.
Tiêu Mộc Diên khẽ nhìn Âu Toàn, nhưng không nói gì, thật ra đâu cần phải giải thích gì, trong lòng mọi người đều tỏ tường.
“Nào, Diên Diên, em ăn cá này” Âu Vũ Đình vừa nói vừa gắp miếng thịt cá vào trong bát của Tiêu Mộc Diên, cô căn bản không kịp từ chối.
“Em cám ơn” Tiêu Mộc Diên ăn cơm mà không tập trung, giờ đây trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn gặp ba mẹ mình.
Sau khi xác định được ba mẹ có khỏe hay không thì cô mới quyết định đến chuyện kết hôn giả với Âu Vũ Đình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi trầm tư.
“Diên Diên, cháu thấy Âu Vũ Đình nhà chú thế nào?” Âu Toàn vẫn giữ vẻ ôn hòa và nụ cười trên mặt như cũ, chỉ cần lấy được cô gái này thì tất cả bản thiết kế đều là của Âu Thị, đây sẽ là cơ hội tuyệt hảo để Âu Thị chuyển mình.
Động tác Tiêu Mộc Diên khẽ ngừng, sau đó cô khẽ cười nói: “Vũ Đình đối với cháu rất tốt” Nói xong lời đó, cô cũng không nói thêm nữa, khó hiểu là, trong đầu cô lại lóe lên bóng dáng Thịnh Trình Việt, tuy Thịnh Trình Việt đối xử với cô rất tệ, nhưng cô thỉnh thoảng vẫn nhớ đến anh ta, là vì sao nhỉ?
Vừa nghĩ tới hôm nay Thịnh Trình Việt vì Cao Ngọc Mai mà cho cô leo cây, trong lòng cô lại thấy bừng bừng lửa giận, đến bản thân cô cũng không hiểu, sao cô lại để tâm đến Thịnh Trình Việt đến vậy.
“Vậy cháu có đồng ý làm con dâu nhà họ Âu không?” Âu Toàn lại hỏi.
Tiêu Mộc Diên khẽ cúi đầu, nhìn giống như là đang xấu hổ.
“Con gái tôi tuyệt đối sẽ không gả vào nhà họ Âu” Lưu Na và Tiêu Lâm đã bước vào từ bao giờ.
Lưu Na rõ ràng là đã đoán ra được ý đồ mà Âu Toàn gọi con gái bà đến đây, rõ ràng là ông ta muốn uy hiếp con gái bà.
Tiêu Mộc Diên vừa nhìn thấy ba mẹ mình, trong lòng đau xót, vành mắt đỏ lên, cô đứng bật dậy chạy lại chỗ Lưu Na.
Vẻ mặt Âu Toàn lúc này đã đen sì, Lưu Na kia thật không biết tốt xấu, ông ta đã nói chuyện với bà ta mấy ngày rồi, mà bà ta vẫn một mực không nghe theo, nhìn là làm ông ta lại tức giận.
“Mẹ, ba mẹ không sao chứ?” Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên đầy lo lắng, vừa nói cô vừa nhìn từ trên xuống dưới của Lưu Na, sau đó lại nhìn sang Tiêu Lâm, sau khi thấy hai người vẫn khỏe mạnh, cô mới thả lỏng.
Quay lại nhìn Âu Toàn và Âu Đình Vũ, vẻ mặt khẽ thay đổi, nhưng cô vẫn nắm chặt lấy tay Lưu Na.
“Mẹ, con và Âu Vũ Đình thật lòng yêu nhau, cho nên con sẽ gả cho Âu Vũ Đình!” Tiêu Mộc Diên nói một cách chắc chắn, cho dù kết quả cuộc hôn nhân này ra sao, cô cũng không thể để ba mẹ gặp nguy hiểm được,
“Diên Diên, con có biết, mục đích của Âu Toàn là vì bản thiết kế của con không, con không thể gả cho Âu Đình Vũ!” Lưu Na nắm chặt lấy tay Tiêu Mộc Diên, vội vàng nói.
Tiêu Mộc Diên làm sao mà không biết chứ? Nhưng cô dám khẳng định, nếu cô không gả cho Âu Đình Vũ, thì ba cô và mẹ cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Cô không thể không quan tâm.
“Vậy thì sao ạ? Con yêu Âu Đình Vũ, con muốn gả cho anh ấy, ba mẹ đừng lôi ân oán đời trước áp đặt lên chúng con” Tiêu Mộc Diên nói với Lưu Na.
Nhìn dáng vẻ đau lòng của Lưu Na, cô chỉ đành thầm nói trong lòng, mẹ, con xin lỗi, con chỉ muốn bảo vệ hai người.
“Diên Diên, con phải nghĩ cho kỹ, nếu con thật sự yêu Âu Đình Vũ, mẹ sẽ không ngăn cản con, có điều...” Lưu Na sợ đứa con gái ngốc của bà lại bị thương lần nữa, bà sẽ không chịu nổi.
Tiêu Mộc Diên nắm chặt lấy tay Lưu Na, dùng ánh mắt nói với bà rằng, hãy tin cô.
Bởi vì Tiêu Mộc Diên kiên quyết nên cuối cùng họ vẫn đồng ý cuộc hôn nhân.
Trong biệt thự của Thịnh Trình Việt, ba đứa trẻ đang lặng yên chờ đợi, chờ Thịnh Trình Việt về, bọn chúng muốn nói với ba rằng, mẹ sắp lấy chồng rồi.
“Sốt ruột quá đi mất, sao điện thoại của ba tắt máy suốt thế! Nếu em mà là mẹ, em sẽ rất tức giận!” Nguyêt Nguyệt không vui nói, ba cô bé đúng là quá đáng.
“Có khi nào ba xảy ra chuyện gì không, chúng ta có cần đi hỏi ông nội không?” Thịnh Tuấn Hạo lo lắng nói, theo lý mà nói ba sẽ không có lý do gì tắt máy cả! Hơn nữa còn tắt máy thời gian rõ lâu, trong lòng cậu bé mơ hồ có dự cảm không lành, dự cảm này càng lúc càng mãnh liệt.
Trong mắt Viễn Đan khẽ lướt qua sự mất kiên nhẫn, lại lần nữa ba nó làm nó thất vọng.
“Ba có thể có chuyện gì được chứ? Hai người không thấy Cao Ngọc Mai cũng không có mặt à? 90 phần trăm là ba đi đâu đó với cô ta rồi. Thôi kệ, tôi không đợi nữa, tôi đi ngủ đây, nếu muốn đợi thì hai người đợi đi!” Viễn Đan lạnh lùng nói, sau đó đi về phía phòng ngủ, dù là cậu bé đi về ngủ, nhưng vẫn hy vọng ba nó mau về sớm.
Ba ơi, ba mau về đi! Nếu lần này ba để vuột mất mẹ nữa thì ba sẽ mất mẹ thật đấy.