Từ trước đến nay, Viễn Đan chưa từng nói chuyện thân thiết với Thịnh Trình Việt, sau khi nói với anh những lời này, không hiểu sao trong lòng cậu lại thấy thoải mái, đó là một cảm giác thoải mái chưa từng có.
Vào giờ phút này, Thịnh Trình Việt chìm trong suy nghĩ. Anh yêu cô, hơn nữa còn rất… rất yêu cô, nhưng anh còn có cơ hội để bù đắp lại cho cô nữa không?
Trong giây lát, hai người đều im lặng. Viễn Đan dựa vào trong lòng Thịnh Trình Việt, không biết qua bao lâu đã ngủ thiếp đi mất.
Thịnh Trình Việt xoa nhẹ đầu của Viễn Đan, sau đó bế cậu bé và đứng dậy, đi về phía trong phòng, trên mặt anh vẫn mỉm cười dịu dàng. Vào giờ phút này, trong lòng anh đã có một suy nghĩ chắc chắn, anh muốn cướp lại Tiêu Mộc Diên, anh sẽ dùng cả cuộc đời để nuông chiều cô, để bù đắp những sai lầm mà mình đã phạm phải.
Anh nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn cái móc treo điện thoại này. Cho dù nó rất rẻ tiền nhưng đến trong tay anh lại trở thành báu vật vô giá, bởi vì đây là thứ cô đã tặng cho anh.
Anh xuyên qua cửa sổ lẳng lặng nhìn mặt trăng sáng trên cao. Liệu cô còn có thể cho anh thêm cơ hội nữa không?
Kể từ sau khi cúp điện thoại của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên cũng nằm yên ở trên giường, trằn trọc nhìn mặt trăng tròn và sáng bên ngoài. Dù cô làm thế nào cũng không thể ngủ được, trong đầu cứ hiện ra bóng dáng của anh. Bàn tay cô không nhịn được lại sờ lên chiếc vòng trên cổ mình. Anh nói cả thế giới chỉ có một chiếc vòng thế này. Cô thừa nhận trong nháy mắt đó, trái tim cô đã dao động.
Nhưng không phải anh còn có vợ chưa cưới à? Sao anh còn muốn tới trêu chọc cô chứ? Tại sao anh còn tốt với cô như vậy? Chẳng lẽ anh không biết cô sẽ động lòng sao?
Sáng sớm, Tiêu Mộc Diên còn chưa có tỉnh dậy, Âu Vũ Đình đã đến tìm cô và nói muốn dẫn cô đi xem nhà mới.
Tiêu Mộc Diên vốn định tới công ty của mình, nhưng cô vẫn đi theo Âu Vũ Đình đi xem nhà mới trước.
Cô đã đăng tin thông báo tuyển cho công ty của mình, cho nên thỉnh thoảng sẽ có người gọi điện thoại tới cho cô.
Tiêu Mộc Diên quyết định hẹn người qua phỏng vấn vào tám giờ sáng hôm sau, nếu phỏng vấn thành công, ba ngày sau cô sẽ thử đưa công ty vào hoạt động, một tuần lễ sau sẽ gửi bản vẽ thiết kế này.
“Diên Diên, em thấy thế nào, có thích không?” Âu Vũ Đình dẫn theo Tiêu Mộc Diên đi xem mấy căn nhà và rất dịu dàng hỏi ý kiến của cô.
Tiêu Mộc Diên gật đầu. Dù sao về sau cô cũng không ở đây được mấy ngày, anh không cần phải để ý tới suy nghĩ của cô.
“Vũ Đình, sau khi cưới, ba anh yêu cầu bản vẽ thiết kế của em thì phải làm sao?” Tiêu Mộc Diên suy nghĩ một lát lại nói. Thật ra ba và mẹ cô đã được thả lại, cô có thể từ chối làm đám cưới giả với Âu Vũ Đình chứ? Nhưng làm vậy, Âu Vũ Đình phải ăn nói thế nào với ba anh ấy đây? Cảm thấy làm vậy sẽ có lỗi với Âu Vũ Đình nên trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn.
Âu Vũ Đình vuốt nhẹ mái tóc của Tiêu Mộc Diên, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào đôi mắt to sáng ngời của cô. Thật ra anh ấy có thể cảm giác được cô thậm chí cũng không muốn làm đám cưới giả, nhưng anh ấy muốn tranh thủ cơ hội này, một cơ hội có thể cho phép anh ấy giành được hạnh phúc của mình.
Âu Vũ Đình thừa nhận, ban đầu khi anh ấy tới gần Tiêu Mộc Diên là muốn trả thù Thịnh Trình Việt. Anh ấy hận Thịnh Trình Việt đã phá hỏng gia đình hạnh phúc của mình. Nhưng bây giờ anh ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi. Vì cô, anh ấy có thể bỏ xuống tất cả thù hận, tình yêu có thể hóa giải thù hận.
Âu Vũ Đình mỉm cười khi nghĩ tới điều này. Anh cười rất đẹp, giống như một ngọn đèn sáng lên trong bóng tối, sáng đến chói mắt.
“Em yên tâm đi, công ty của em có thể khai trương thuận lợi.” Âu Vũ Đình nhẹ nhàng khuyên bảo. Có thể Âu Đan - em gái của anh ấy không ra được. Bây giờ anh mới biết, hóa ra cô ta cũng không phải là em gái ruột của mình, mà là con gái của cô Âu Liên.
Hơn nữa, Âu Liên còn là chị của Tiêu Mộc Diên. Hóa ra nhà họ Tiêu và nhà họ Âu có ân oán không thể nói rõ.
Tiêu Mộc Diên khẽ gật đầu, im lặng nhìn Âu Vũ Đình. Người đàn ông trước mắt này luôn có thể cho cô một cảm giác an toàn, hơn nữa anh ấy còn đẹp trai như thế, là một ngôi sao, người tình trong mộng của không biết bao nhiêu cô gái?
Nhưng vào lúc này, trong đầu của cô lại hiện ra bóng dáng của Thịnh Trình Việt. Đúng vậy, chính là Thịnh Trình Việt mà không phải Trương Vân Doanh. Cô nhớ tới giây phút anh dịu dàng mỉm cười và tự tay đeo vòng cổ cho cô. Cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Mình làm sao vậy? Sao mình có thể đột nhiên nghĩ đến anh ấy chứ? Người mình yêu là Trương Vân Doanh cơ mà?
Hai người bọn họ lại mua thêm một ít đồ, lúc này Tiêu Mộc Diên mới đi về phía công ty của mình. Trên khuôn mặt cô lộ rõ sự mệt mỏi, trong đầu thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến vụ tai nạn giao thông. Cô bị mất trí nhớ vì vụ tai nạn giao thông này à? Sao cô lại bị tai nạn chứ?
Thịnh Trình Việt ở trong công ty Tiêu Mộc Diên giúp cô dọn dẹp tới trưa. Khi nhìn hiệu quả công việc của mình, khóe miệng anh không khỏi cong lên. Hóa ra làm việc cho người mình yêu chính là tâm trạng như vậy, cảm giác thật ấm áp và cả ngọt ngào nữa.
Sau khi Tiêu Mộc Diên tới công ty liền phát hiện ra cửa công ty không ngờ đang mở. Cô hơi sửng sốt. Nhưng cô nghĩ lại, ba đứa trẻ kia cũng có chìa khóa chỗ này của cô, nói không chừng bây giờ đám trẻ còn đang ở bên trong,
Sau khi cô đi vào và nhìn thấy Thịnh Trình Việt, giây phút đó trong lòng cô chợt có cảm giác khác thường. Cô nhìn Thịnh Trình Việt đang dán chữ: Phòng ứng tuyển.
Sau khi anh dán lên mấy chữ này, trong căn phòng rõ ràng lộ vẻ đẳng cấp hơn nhiều.
Thịnh Trình Việt hình như chú ý đến ánh mắt nóng bỏng phía sau nên đột nhiên quay đầu và đối diện với đôi mắt sáng của Tiêu Mộc Diên. Trong giây lát, hai người không nói gì.
Trên trán của anh còn lấm tấm mồ hôi, tay áo được xắn lên. Mấy lọn tóc tùy ý che trên trán, nhưng không hề ảnh hưởng tới khí chất cao quý trên người anh. Anh chính là hoàn mỹ như vậy, bất kể đứng nhìn từ góc độ nào cũng không thể bới móc được.
“Sao anh lại ở đây?” Trong giọng nói của Tiêu Mộc Diên lộ rõ vẻ khó tin. Cô còn tưởng đám trẻ con ở đây, nhưng không ngờ lại là Thịnh Trình Việt. Anh là tổng giám đốc của Thịnh thị mà không ở công ty của mình, tới chỗ của cô làm gì?
Thịnh Trình Việt cười ha hả và đi về phía Tiêu Mộc Diên. Tia nắng qua cửa sổ chiếu xuống trên đầu anh, phát ra hào quang rực rỡ. Cả người anh đều tản ra ánh sáng màu vàng, trong thoáng chốc lại giống như thiên sứ từ trên trời bước tới.
Cũng chẳng biết vì sao, Tiêu Mộc Diên theo bản năng lùi lại một bước.
Thịnh Trình Việt mỉm cười đi về phía Tiêu Mộc Diên, thấy cô vẫn đeo chiếc vòng cổ kia thì trong lòng tự nhiên thấy vui mừng.
“Diên Diên, em xem anh làm cho em có đẹp không?” Khi Thịnh Trình Việt nói chuyện còn rất đắc ý nhìn về phía mấy chữ lớn đang lập lòe chiếu sáng kia.
“Sao anh lại ở đây? Ai cho anh động vào đồ của tôi? Còn nữa, sao anh đổi cửa của tôi thành loại này? Có phải anh đã đổi loại rẻ hơn, đúng không?”
Tiêu Mộc Diên cảm giác từ trước đến nay Thịnh Trình Việt rất keo kiệt, nhất là đối với cô. Cánh cửa của cô là 30 triệu. Người đàn ông này sẽ không đổi lại thành loại hơn 3 triệu rưỡi chứ?
Khóe miệng Thịnh Trình Việt giật giật. Cánh cửa của cô chỉ là 30 triệu, anh đã đổi cho cô loại cửa 300 triệu, nó có thể so sánh được sao? Thế mà cô lại nói mình như vậy.
“Anh đã đổi cho em loại 300 triệu, em nói xem là đắt hay rẻ? Nếu em chê rẻ thì chúng ta đổi lại vậy.” Thịnh Trình Việt cười nói.
Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên lập tức biến đổi và không khỏi đi về phía cửa. Cánh cửa 30 triệu trước đây của cô đã tính là tốt rồi, bây giờ 300 triệu thì phải là thế nào chứ?
Thịnh Trình Việt nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Mộc Diên như vậy, khóe miệng hơi cong lên. Có đôi lúc cô gái nhỏ này lại đáng yêu như vậy đấy.
Tiêu Mộc Diên gõ vào cánh cửa một lúc cũng không phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt, nhưng nhìn cẩn thận thì dường như cái cửa này cao cấp hơn cái của cô lần trước thật.
“Sao anh phải đổi cho tôi loại đắt như vậy chứ? Tôi cũng không có tiền để trả cho anh đâu.” Cô có giữ một ít tiền để quay vòng vốn, nhưng cô không có ý định mua cánh cửa đắt như vậy.
Thịnh Trình Việt đi đến gần Tiêu Mộc Diên, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo cô vào trong lòng mình.
“Em không có tiền cũng không sao, chỉ cần hôn anh một cái là được.” Trên gương mặt đẹp trai của anh lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Tiêu Mộc Diên gần như theo bản năng giãy giụa cố thoát khỏi vòng tay của Thịnh Trình Việt. Người đàn ông này không tôn trọng cô như vậy, anh xem cô là loại người gì chứ?
“Ai cho anh được tự ý làm cái này chứ?” Tiêu Mộc Diên chỉ tay về phía mấy chữ lớn “Phòng ứng tuyển”, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận nhưng trong lòng cô vẫn rất vui sướng. Mấy chữ này thật đẹp, chỉ có điều cô sẽ không biểu hiện ra ngoài đâu.
Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày. Cô gái nhỏ này thật là… Anh trang trí cho cô đẹp như vậy mà cô còn tức giận.
“Em có biết anh làm tới trưa mới làm xong mấy chữ này cho em không hả? Em đúng là một kẻ không có lương tâm.” Thịnh Trình Việt bất mãn giơ ngón tay thon dài điểm một cái vào mũi của Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên không vui nhíu mày. Người đàn ông này lại còn động tay động chân với cô. Bàn tay nhỏ bé của cô giơ lên, đẩy bàn tay của anh ra.
“Tổng giám đốc Thịnh quá rảnh rỗi sao? Ai bảo anh phải chuẩn bị những thứ này cho tôi chứ?” Tiêu Mộc Diên cố ý nói về chuyện này. Dù sao cô chắc chắn sẽ không trả tiền cho anh. Hơn nữa, anh tự ý động vào đồ của cô, cho nên coi như bù lại số tiền của cô đi.
Thịnh Trình Việt nghẹn lời. Đây là lần đầu tiên anh làm giúp phụ nữ, nhưng không ngờ cô gái này còn ghét bỏ anh. Anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
“Cô gái nhỏ, em phải cám ơn anh mới đúng chứ!” Khi Thịnh Trình Việt nói chuyện lại đột nhiên tới gần Tiêu Mộc Diên. Vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đôi môi anh đã hôn tới.
Mặt Tiêu Mộc Diên lập tức đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé cố đẩy mạnh vào ngực của Thịnh Trình Việt, trên gương mặt có phần tức giận.
“Thịnh Trình Việt, anh thả tôi ra.” Người đàn ông này đừng có động một chút lại hôn cô, có được không hả? Cô đã sắp đính hôn rồi đấy. Nhưng cô không thể phủ nhận mình không hề thấy phản cảm với nụ hôn của anh. Có chuyện gì xảy ra vậy?
Thịnh Trình Việt không chỉ không thả Tiêu Mộc Diên ra, trái lại càng ôm chặt hơn.
“Diên Diên...” Anh khẽ gọi một tiếng, thổi nhẹ vào trong tai của Tiêu Mộc Diên.
Mặt Tiêu Mộc Diên càng đỏ hơn. Sao Thịnh Trình Việt lại gọi mình buồn nôn như vậy chứ? Trong giây lát, cô gần như muốn chìm đắm trong sự dịu của anh. Người đàn ông này rốt cuộc làm sao vậy? Nếu như anh yêu cô, tại sao lúc đó anh lại tàn nhẫn với cô như vậy.
Nhất là cảnh tượng khi anh dẫn cô đi sòng bạc, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, cô dường như có thể cảm giác được mình đã bước qua ranh giới sống chết một lần.
“Diên Diên, anh xin lỗi vì hôm qua đã thất hứa. Hôm qua vì Cao Ngọc Mai...”
“Được rồi, tôi biết rồi. Anh phải đi gặp vợ chưa cưới của mình chứ gì! Anh không cần giải thích đâu.”