Trương Bân Bân tùy ý chỉ hai loại, sau đó lại đưa menu cho Âu Vũ Đình. Thậm chí, cô không hề dám nhìn ánh mắt anh. Cô sợ, sợ dù một cái liếc mắt, cô cũng sẽ sa vào đó, bởi vì yêu sâu đậm, cho nên sợ hãi, sợ hãi mất đi.
"Gần đây em rất bận nhỉ, chi nhánh công ty em mở thế nào rồi?" Âu Vũ Đình nhìn Trương Bân Bân vẫn cứ cúi đầu không nói lời nào, không nhịn được mở miệng trước. Cô bé này, trước kia ở trước mặt anh lúc nào cũng ríu ra ríu rít, nhưng bây giờ, cô lại không nói câu nào. Cô như vậy, khiến anh cảm thấy rất bất an.
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Bân Bân đột nhiên vang lên. Cô hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng nhận điện.
"Cô Trương, không xong rồi, con khỉ của cô mất tích rồi." Là người giúp việc trong nhà gọi điện tới.
Cái gì, tiểu Tuyết mất tích rồi, Trương Bân Bân hơi căng thẳng cúp điện thoại. Cô cũng không ăn cơm được nữa, phải trở về ngay lập tức, Âu Vũ Đình phải cưỡng chế đưa Trương Bân Bân trở về.
Cứ như vậy, hai người cùng quay về biệt thự của Trương Bân Bân. Cô cũng không ở biệt thự Trương thị, bởi khi đó thật sự cách công ty cô quá xa. Nên cô chỉ có thể mua một biệt thự nhỏ gần công ty.
"Con khỉ là cái gì mà quan trọng như vậy?" Trên xe, Âu Vũ Đình không nhịn được hỏi.
Trương Bân Bân nghĩ một chút. Thật ra con khỉ kia theo cô đã nhiều năm, tình cảm cũng rất sâu nặng. Nó giống như một người bạn tri kỷ của cô, thường xuyên nói chuyện phiếm.
Trở lại biệt thự, quả thật là không tìm thấy con khỉ tên tiểu Tuyết đó, Trương Bân Bân cuống lên, thế là hai người lập tức bắt đầu kế hoạch tìm con khỉ.
Âu Vũ Đình cũng đi theo tìm con khỉ. Anh thật sự bó tay rồi, việc tìm con khỉ này còn tào lao hơn những việc tào lao của Tiêu Mộc Diên. Anh thật phục phụ nữ, luôn thích làm những việc vô nghĩa này. Dù nghĩ như vậy, nhưng Âu Vũ Đình vẫn cùng Trương Bân Bân chia nhau ra bắt đầu tìm con khỉ.
Dường như con khỉ quen Âu Vũ Đình, sau khi nhìn thấy Âu Vũ Đình, nó đặc biệt chạy tới. Thật ra nó cũng chưa từng gặp Âu Vũ Đình, bởi vì Trương Bân Bân lại ngẩn người đối với hình của anh, nên nó biết người tên Âu Vũ Đình này. Hơn nữa anh ấy còn là người đàn ông chủ nhân yêu sâu đậm.
"Anh đẹp trai, xin chào!" Con khỉ Tiểu Tuyết đặc biệt chào hỏi Âu Vũ Đình. Hơn nữa nhìn qua, dường như nó rất thích Âu Vũ Đình, lại chủ động chào hỏi anh.
Âu Vũ Đình mỉm cười. Đây chính là con khỉ Trương Bân Bân muốn tìm, hơn nữa, sao con khỉ này lại biết anh.
Âu Vũ Đình nhướng lông mày lưỡi mác, con ngươi sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm con khỉ không chớp. Nếu như anh đoán không nhầm, con khỉ này chắc chắn cũng có lai lịch.
"Tiểu Tuyết?" Âu Vũ Đình đột nhiên nói. Trong ấn tượng của anh hình như nó tên như vậy. Thật ra anh cũng nhìn xem con khỉ đen sì sì này giống tuyết chỗ nào, tại sao lại có tên như thế.
"Anh đẹp trai, anh thật thông minh." Dường như Tiểu Tuyết rất vui mừng. Trước kia, khi còn là con khỉ nhỏ, nó đã gặp Âu Vũ Đình một lần, vừa nhìn đã yêu rồi.
Âu Vũ Đình đánh giá con khỉ này một lần nữa. Quả nhiên con khỉ này rất thú vị, chẳng những có thể nói chuyện, ngay cả cử chỉ cũng giống người như vậy. Hơn nữa nhìn qua chắc là con khỉ đực đấy.
Nghĩ tới đây, Âu Vũ Đình không khỏi nhìn xuống dưới, nhưng con khỉ này lại mặc quần đùi, căn bản không nhìn ra giới tính của nó. Trong lòng Âu Vũ Đình không khỏi hơi buồn. Thật ra anh không thích Trương Bân Bân ở cùng một chỗ với giống đực, dù là động vật cũng không được.
"Chủ nhân của mi yêu thích cái gì?" Âu Vũ Đình nghĩ một chút rồi hỏi. Con khỉ này đã ở cùng một chỗ với Trương Bân Bân thời gian lâu như vậy, chắc nó phải biết sở thích của cô chứ. Anh cũng không biết tại sao muốn hỏi như vậy, có lẽ chỉ là muốn hiểu rõ cô một chút.
Con khỉ chăm chú nhìn Âu Vũ Đình. Anh ấy chủ động hỏi chủ nhân thích gì, chắc anh ấy cũng thích chủ nhân rồi.
"Chủ nhân nhà tôi rất bảo thủ." Tiểu Tuyết nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói ra một câu như vậy. Anh đẹp trai trước mắt này muốn theo đuổi chủ nhân của nó. Đàn ông bình thường đều thích phụ nữ bảo thủ.
Khóe miệng Âu Vũ Đình không kìm được giật giật. Anh đang hỏi Trương Bân Bân thích gì, nó lại trả lời cô rất bảo thủ, nó muốn ám chỉ cái gì? Anh đột nhiên cảm thấy mới rồi con khỉ này khá thú vị. Có lẽ có thể nhìn thấy bóng dáng của Trương Bân Bân từ trên người con khỉ này.
"Chẳng lẽ chủ nhân nhà mi chưa từng cởi quần áo?" Âu Vũ Đình nhíu mày nói. Đương nhiên, anh cũng tùy tiện nói một chút. Không phải con khỉ này nói Trương Bân Bân rất bảo thủ sao. Cô là kiểu bảo thủ gì.
Trương Bân Bân vừa định bước ra đột nhiên dừng lại, người đàn ông này có ý gì? Vậy mà đã hỏi tới chủ đề cởi quần áo, Trương Bân Bân vô thức kéo chặt cổ áo của mình, trong khoảnh khắc sắc mặt tối sầm xuống.
"Đương nhiên đã cởi, dáng người chủ nhân nhà tôi rất đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ, cần bao nhiêu gợi cảm thì có bấy nhiêu gợi cảm." Có lẽ căn bản Tiểu Tuyết cũng không phát hiện Trương Bân Bân đứng gần đó, tự nhiên nói.
Trương Bân Bân đứng ở chỗ tối lập tức nổi giận. Tiểu Tuyết ngứa da phải không, lại dám bàn về thân hình của cô ngay trước mặt một người đàn ông, hơn nữa còn là người đàn ông cô yêu nhất.
Âu Vũ Đình nghe thấy con khỉ nói như vậy cũng không vui. Con khỉ này, nó nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nó đã nhìn thấy thân thể của Trương Bân Bân. Nghĩ tới đây, Âu Vũ Đình nhìn chằm chằm phía dưới con khỉ, rốt cuộc nó là đực hay cái?
Khi Âu Vũ Đình muốn hỏi con khỉ, âm thanh không vui của Trương Bân Bân lại truyền tới tai anh.
"Âu Vũ Đình, anh muốn nhìn cái gì?" Trương Bân Bân cười giả lả, trong mắt không hề vui vẻ. Vừa nãy Âu Vũ Đình, khiến cô đối với anh thật sự là... Chẳng lẽ người đàn ông cô vẫn luôn ái mộ lại là một kẻ ăn chơi.
Âu Vũ Đình giả vờ giật mình, đáy mắt hiện lên ý cười vô lại.
"Bân Bân, em xem anh nhanh như vậy đã tìm thấy tiểu Tuyết. Vừa rồi, tiểu Tuyết của em nói dáng người em rất đẹp, nhưng anh lại chưa có cơ hội tận mắt nhìn thấy." Biểu lộ của Âu Vũ Đình có chút... thất vọng. Chà, đây chắc chắn là vẻ mặt thất vọng.
Khóe miệng Trương Bân Bân không nhịn được giật giật, cô cảm thấy người đàn ông này không bình thường, quá không bình thường.
Mặc dù cô không thể nói được Âu Vũ Đình thay đổi ở chỗ nào, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy anh có chút thay đổi.
Hai người ăn cơm thì đã xế chiều, Âu Vũ Đình có việc phải đi trước, Trương Bân Bân cũng trở về công ty giải quyết một số chuyện. Nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định phải đi tìm Tiêu Mộc Diên, cô phải tìm cô ấy hỏi một số chuyện.
Tiêu Mộc Diên sửa sang công ty suốt buổi chiều, chỉ còn lại nhân viên phỏng vấn ngày mai.
Nhìn tất cả trước mắt, Thịnh Trình Việt không khỏi mỉm cười. Đây là lần đầu tiên anh tự tay sửa sang một công ty mới mở. Không ngờ hình như cảm giác này cũng khá tốt.
"Chúng ta cùng đi ăn cơm, chúc mừng một chút nhé!"
Trương Bân Bân trước tiên liếc nhìn Thịnh Trình Việt, sau đó mới nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên còn ở cùng một chỗ với Thịnh Trình Việt sao? Vậy Âu Vũ Đình thì sao, không phải cô ấy sắp đính hôn với Âu Vũ Đình sao?
"Diên Diên, công ty sửa sang thế nào rồi?" Trương Bân Bân cười đi về phía Tiêu Mộc Diên. Ngay sau đó, tay cô đã giữ chặt tay Tiêu Mộc Diên, trong mắt đều là quan tâm.
Thịnh Trình Việt cười ha hả nói. Thật ra, nếu như mỗi ngày có thể ở cùng một chỗ với Tiêu Mộc Diên, thì anh cũng đã thỏa mãn, nhưng như điều này cũng đã thành hi vọng xa vời.
Tiêu Mộc Diên vừa muốn từ chối, đột nhiên phát hiện Trương Bân Bân đi đến.
Ánh mắt Tiêu Mộc Diên hơi ngạc nhiên, đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại Trương Bân Bân, cô rất nhớ cô ấy!
Tiêu Mộc Diên cũng mỉm cười gật đầu, một tay kéo Trương Bân Bân.
"Bân Bân, tớ rất nhớ cậu!" Tiêu Mộc Diên kích động. Cô thật lòng nhớ Trương Bân Bân, chỉ là gần đây bận quá, mà Trương Bân Bân cũng bận.
"Diên Diên, chúng ta đi ăn cơm đi! Tớ có lời muốn nói với cậu." Cô vẫn ôm chặt Tiêu Mộc Diên, dường như Thịnh Trình Việt không tồn tại.
Thịnh Trình Việt nhìn hai phụ nữ trước mắt, hơi nhíu mày. Đây là lần đầu tiên, anh bị lờ đi. Sao anh thấy Trương Bân Bân này giống như có thù với anh vậy.
Gần đây anh cũng không hề đắc tội cô bé này mà. Sao nhìn qua cô ấy ghét anh như vậy chứ. Con ngươi sâu thẳm tối lại, đúng rồi, cô ấy không thích anh và Tiêu Mộc Diên ở cùng một chỗ.
"Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Tiêu Mộc Diên cười híp mắt nói. Đúng lúc cô cũng muốn thoát khỏi Thịnh Trình Việt, vừa vặn cùng đi ăn cơm với Trương Bân Bân.
"Được!" Trương Bân Bân cũng vui vẻ đồng ý, lập tức kéo Tiêu Mộc Diên đi ra ngoài, hoàn toàn coi Thịnh Trình Việt không tồn tại. Cô còn cố ý liếc anh một cái. Tiêu Mộc Diên càng thêm khoa trương, cô không thèm nhìn Thịnh Trình Việt, kéo Trương Bân Bân đi thẳng ra ngoài.
Trong mắt Thịnh Trình Việt biểu lộ không thể tin được. Lúc này, anh thật bị hai phụ nữ trước mắt coi như người vô hình, anh thật bó tay rồi. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn cất bước đi theo.
"Anh theo chúng tôi làm gì?" Dường như Tiêu Mộc Diên cũng đoán được Thịnh Trình Việt sẽ đi theo, cô quay đầu vẻ mặt cảnh giác nhìn Thịnh Trình Việt. Cô sắp đính hôn với Âu Vũ Đình, nếu như bị phát hiện thường xuyên qua lại với Thịnh Trình Việt thì cũng không tốt lắm.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt khẽ thay đổi. Có phải gần đây anh quá cưng chiều người phụ nữ này hay không, cưng chiều đến mức khiến cô ấy coi trời bằng vung rồi, lại nói với anh như vậy. Nhưng mà anh vẫn nhẫn nhịn được. Anh phát hiện, anh càng ngày anh càng khoan dung đối với người phụ nữ này, thậm chí đối với sự công nhiên khiêu khích của cô, anh lại không hề tức giận.
"Anh đi vừa vặn có thể bảo vệ các em." Thịnh Trình Việt nhếch môi tao nhã. Dù sao Tiêu Mộc Diên đi đâu, thì anh sẽ đi đó. Anh phải bảo vệ cô.
Trương Bân Bân nhìn Thịnh Trình Việt. Thật ra, bây giờ cô rất có thành kiến với Thịnh Trình Việt. Trước kia anh ta và Âu Vũ Đình quan hệ tốt như vậy, vậy mà cũng có thể trở mặt thành thù, rốt cuộc anh ta có trái tim hay không.
Còn bây giờ, ban đầu là ai đã tổn thương Tiêu Mộc Diên, sau đó khiến Tiêu Mộc Diên nằm viện. Ngược lại bây giờ tốt rồi, rốt cuộc anh ta biết được anh ta thích Tiêu Mộc Diên, cho nên quay đầu lại theo đuổi cô ấy. Nhưng tổn thương anh ta tạo thành có thể bù đắp sao?
Trương Bân Bân càng nghĩ càng tức giận. Toàn bộ khó chịu trong lòng đều đổ lên người Thịnh Trình Việt.
"Thịnh Trình Việt, lúc trước sao anh tổn thương Diên Diên, bây giờ anh còn mặt mũi nói bảo vệ cô ấy." Rõ ràng Trương Bân Bân tức giận, hơn nữa lúc đó Âu Vũ Đình cũng bị Thịnh Trình Việt ép xuất ngoại. Cô ghét Thịnh Trình Việt. Thậm chí bây giờ ngay cả “anh” cũng không gọi.