Bàn tay Thịnh Trình Việt lập tức không an phận, di chuyển ở trên người Tiêu Mộc Diên, lưu luyến qua lại nhiều lần, bàn tay vẫn luôn mò về phía trước, mãi đến khi tới phần ngực đẫy đà của cô thì nhẹ nhàng nắm lấy...
Tiêu Mộc Diên liền có phản ứng, lập tức giãy giụa. Không ngờ anh dám sàm sỡ cô, miệng nhỏ của cô lập tức cắn mạnh, trong miệng liền có mùi máu tanh.
Lúc này Thịnh Trình Việt mới chịu thả Tiêu Mộc Diên ra. Cô gái nhỏ này thật sự bị sự tức giận phá hủy rồi. Không phải cô bảo anh hành động à? Sao giờ anh hành động mà cô lại còn bất mãn chứ? Chẳng lẽ hành động của anh không đủ?
"Ba chú ý hình ảnh một chút đi, tối về đến nhà rồi lại hôn." Nguyệt Nguyệt cười hì hì bước vào. Lúc này, Viễn Đan và Thịnh Thịnh Tuấn Hạo cũng đi vào, cười ha hả nhìn Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt trước mắt.
Mặt Tiêu Mộc Diên lập tức đỏ bừng. Sẽ không phải là bị cả ba đứa trẻ nhìn thấy được cảnh tượng vừa rồi chứ? Cô thấy xấu hổ vô cùng. Vào giờ phút này, cô thật sự muốn tìm một kẽ nứt để chui vào.
"Mẹ không cần xấu hổ đâu. Bọn con cũng không phải chưa từng thấy qua." Viễn Đan bình tĩnh nói, không hề để ý tới chuyện vừa rồi. Sau khi về nhà đóng kín cửa sẽ để cho ba và mẹ hôn đủ. Bây giờ cần phải về nhà đã!
Tiêu Mộc Diên lập tức cảm thấy đầu cũng lớn hơn. Cái gì gọi là bọn con không phải chưa từng thấy qua. Chúng từng thấy ở đâu? Lẽ nào chúng từng thấy Thịnh Trình Việt hôn người phụ nữ khác à? Tiêu Mộc Diên nghĩ tới đây, gương mặt nhỏ nhắn thoáng biến đổi, nhanh chóng lộ ra sự tức giận.
"Con từng thấy ở đâu?" Trong giọng nói của cô rõ ràng đầy vẻ ghen tuông, sau khi hỏi, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Mấy người bên cạnh lập tức cúi đầu cười, nhất là Nguyệt Nguyệt còn phá lên cười.
"Mẹ có ngửi thấy mùi chua không vậy?" Nguyệt Nguyệt cười hì hì. Mẹ ghen tuông đã chứng minh trong lòng có ba, nói vậy, việc ba theo đuổi mẹ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Diên Diên, ngoài em ra, anh chưa từng hôn ai cả." Thịnh Trình Việt nói rất chắc chắn, ngay cả Cao Ngọc Mai mà anh cũng chưa từng hôn qua đâu. Chỉ cần tới gần người phụ nữ khác, trong đầu anh sẽ tự nhiên hiện lên bóng dáng của Tiêu Mộc Diên. Bây giờ anh mới hiểu được cảm giác này chính là yêu.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên đỏ ửng, lúc này sắc mặt mới tốt hơn.
Người một nhà vội vàng về nhà, thật ra hạnh phúc chính là đơn giản như thế.
"Mẹ, ông ngoại và bà ngoại đã tới. Bọn con không nói cho ông bà biết chuyện mẹ bị ốm đâu."
Viễn Đan nghe được tiếng động ở cửa liền thần thần bí bí nói.
Tiêu Mộc Diên dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Thịnh Trình Việt.
"Anh có thể làm giúp em một chuyện được không?" Trong đầu Tiêu Mộc Diên không khỏi hiện lên bóng dáng của Âu Đan. Nói thế nào cô ta cũng là chị của cô, có lẽ một câu nói của cô có thể trả lại tự do cho cô ta.
Cho dù trước đây Âu Đan có trăm điều không phải nhưng nói thế nào cũng là chị của cô, cô không thể mặc kệ được.
Thịnh Trình Việt nhíu mày, dường như muốn xem Tiêu Mộc Diên có thể nói gì.
"Em muốn anh thả Âu Đan ra." Đúng vậy, cô đã nghĩ thoáng rồi. Âu Đan ngồi tù một thời gian, có thể cô ta cũng thật sự hiểu ra rồi.
Âu Đan? Cái tên này gần như đã bị Thịnh Trình Việt quên lãng. Tiêu Mộc Diên làm sao có thể đột nhiên nghĩ đến cô ta? Hơn nữa, Âu Đan và Tiêu Mộc Diên còn là quen biết trong sáu năm qua...
Bỗng nhiên, Thịnh Trình Việt trợn tròn mắt nhìn Tiêu Mộc Diên, trong mắt anh có phần ngạc nhiên và chấn động. Cô nhớ ra rồi sao?
"Em nhớ ra anh thật sao?" Anh hỏi mà gần như không dám tin tưởng. Cô đã nhớ ra Âu Đan thì đương nhiên cũng sẽ nhớ ra anh.
"Anh cứ nói xem?" Tiêu Mộc Diên vừa nói chuyện vừa đi ra phía cửa. Khi nhìn thấy Tiêu Lâm, cô liền vui mừng chạy vội qua.
"Ba!" Cô mừng rỡ kêu lên, lại nhìn mẹ đi theo phía sau liền đi tới ôm bà. Đây chính là hạnh phúc.
Hóa ra cô có thể chạm vào hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc của cô là dùng tính mạng để đổi lấy nên tương đối quý trọng, vì vậy càng phải cất giữ cẩn thận hơn.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt liền sáng ngời và lập tức đi tới.
"Ba, mẹ, hai người mau vào đi." Anh dùng mắt ra hiệu cho Viễn Đan bên cạnh. Cậu giống như thần giao cách cảm, lập tức đi ra ngoài.
Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên thoáng biến đổi, không vui trừng mắt với Thịnh Trình Việt. Đây là ba, mẹ của cô. Hai người trở thành ba mẹ anh lúc nào chứ?
Thịnh Trình Việt cũng liếc nhìn cô như đang nói, ba mẹ cô chính là ba mẹ của anh.
Đúng lúc này, Viễn Đan lại chạy về, hơn nữa trong tay cậu còn cầm một cái hộp - hộp đựng nhẫn. Trong mắt Thịnh Trình Việt lóe sáng, nhận lấy cái hộp trong tay cậu.
Thịnh Trình Việt mời ba mẹ Tiêu Mộc Diên ngồi ở phía trên và đột nhiên quỳ một chân trên mặt đất. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã đột nhiên mở chiếc hộp nhẫn và đưa tới trước mặt cô.
"Em hãy đồng ý lấy anh đi." Trong mắt anh đầy vẻ chờ mong, đương nhiên còn có chút... uy hiếp, giống như đang nói nếu Tiêu Mộc Diên không lấy anh, anh sẽ không cứu Âu Đan.
Tiêu Mộc Diên âm thầm cắn răng. Thịnh Trình Việt quả nhiên là một ác ma, lại còn dám uy hiếp cô, xem về sau cô trị anh thế nào.
Cô giơ bàn tay nhỏ bé tới trước mặt Thịnh Trình Việt, ra hiệu cho anh đeo nhẫn cho mình.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, rõ ràng không ngờ cô sẽ nhanh chóng đồng ý lấy Thịnh Trình Việt như vậy.
Thịnh Trình Việt rõ ràng cũng hơi sửng sốt nhưng vẫn vội vàng đeo nhẫn cho Tiêu Mộc Diên. Chỉ là trong lòng anh tự nhiên có một dự cảm xấu, cảm giác này lập tức lan tràn ra khắp người.
Chắc chắn cô ấy có âm mưu gì đó, nếu không sẽ không dễ dàng đồng ý lấy anh như vậy được.
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Tiêu Mộc Diên định đi rửa chén, Tiêu Mộc Diên đã đi tới trước mặt Thịnh Trình Việt.
"Chồng, anh đi rửa chén đi." Cô gọi dịu dàng như đang làm nũng vậy.
Thịnh Trình Việt lập tức gật đầu. Khi đi ngang qua Tiêu Mộc Diên, anh đột nhiên ghé sát vào tai cô nói.
"Vợ, chúng ta đã rất lâu chưa từng làm rồi, anh muốn làm." Trong mắt Thịnh Trình Việt lộ rõ ý cười. Anh đã nhịn không biết bao lâu, tối hôm nay nhất định phải làm với cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên lập tức đỏ lên, cô rõ ràng không ngờ được Thịnh Trình Việt sẽ đột nhiên nói ra những lời đó, cô theo bản năng nhìn sang mẹ mình.
Sau đó cô trừng mắt với Thịnh Trình Việt và kéo mẹ mình đi.
Sau khi ba mẹ cô đi rồi, trong nhà chỉ còn lại năm người. Thịnh Trình Việt ngồi ở trên sô pha ôm Tiêu Mộc Diên, trong đầu đều là những ý tưởng xấu xa. Mấu chốt là anh đang ôm cô gái mình yêu.
Thịnh Trình Việt thỉnh thoảng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên, sau đó lại không nhịn được mà vuốt ve tóc cô, cuối cùng bàn tay tự nhiên đặt ở trên lưng cô mà không hề an phận.
Tiêu Mộc Diên tức giận trừng mắt, nhìn gương mặt điển trai trước mặt mình.
"Thịnh Trình Việt, anh an phận một chút cho em. Các con còn ở đây đấy?" Tiêu Mộc Diên liếc nhìn đám trẻ đang xem phim bên cạnh.
Quả nhiên, Tiêu Mộc Diên vừa nói dứt lời, Viễn Đan là người đầu tiên đứng lên.
"Mẹ, con muốn ra ngoài chơi một lúc. Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo, chúng ta cùng đi đi." Viễn Đan nói chuyện rất bình tĩnh, dường như không nghe thấy lời Tiêu Mộc Diên nói vậy.
Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo lập tức cùng đứng dậy, đi ra ngoài. Khi Nguyệt Nguyệt đi đến trước mặt Thịnh Trình Việt còn khẽ nói.
"Ba, bọn con sẽ không cản trở hai người làm loạn đâu." Cô bé vừa nói dứt lời liền kéo tay Thịnh Tuấn Hạo chạy nhanh theo Viễn Đan ra ngoài.
Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt nhìn theo bóng lưng của ba đứa trẻ. Trời ạ, vừa rồi cô nói không phải với ý đó. Cô cũng không bảo ba đứa trẻ đi mà.
Nhưng trong phút chốc, Thịnh Trình Việt liền nhào thẳng về phía Tiêu Mộc Diên, bàn tay lập tức phủ lên bộ ngực đầy đặn của cô. Phải biết rằng, bây giờ anh đang rất muốn đấy.
Tiêu Mộc Diên lập tức giãy giụa. Thịnh Trình Việt đáng chết, cô còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng đâu? Hơn nữa, bây giờ còn là ban ngày ban mặt cơ mà.
Thịnh Trình Việt cũng mặc kệ bây giờ có phải là ban ngày hay không. Anh đã quá lâu không chạm tới cô rồi. Tất cả đều do cô hại, bây giờ chuyện gì cũng không ngăn cản được anh muốn cô.
Tiêu Mộc Diên giãy giụa thế nào cũng không thoát được liền dứt khoát mặc kệ.
"Anh nhẹ một chút!" Tiêu Mộc Diên khẽ nói, giọng nói dịu dàng êm ái càng có thể kích thích dục vọng chinh phục của người đàn ông.
Thịnh Trình Việt có phần sững sờ nhưng nhanh chóng kịp phản ứng, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi dài của Tiêu Mộc Diên.
"Được!" Anh vừa mới nói xong liền hóa thân làm sói, xé nát quần áo của cô.
Anh vuốt ve cơ thể quen thuộc luôn làm mình say mê lưu luyến. Làn da săn chắc của cô khiến anh muốn ngừng mà không được.
Anh chạm vào những nơi mẫn cảm trên người cô, mãi đến khi làm đủ màn dạo đầu mới tiến vào.
Cơ thể Tiêu Mộc Diên lập tức căng lên. Đau...
Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng hôn Tiêu Mộc Diên, môi mỏng khẽ mở ra.
"Em thả lỏng một chút, thả lỏng một chút liền hết đau thôi." Giọng anh dường như kèm theo một chút mê hoặc, dụ dỗ trái tim cô, làm cho cô chìm đắm trong đó.
Tiêu Mộc Diên chậm rãi thả lỏng cơ thể, đau đớn bên dưới nhanh chóng biến mất, trong cơ thể ngược lại có cảm giác sung sướng làm cô không khỏi muốn nhiều hơn nữa.
Thật ra đây vẫn là lần đầu tiên cô và Thịnh Trình Việt làm chuyện này mà không hề có bất kỳ gánh nặng nào. Hóa ra khi không có bất kỳ gánh nặng lại, mọi chuyện lại trở nên tốt đẹp như vậy.
Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng hôn Tiêu Mộc Diên, anh gần như hôn khắp người cô.
"Đời này kiếp này, anh cũng sẽ không phụ em nữa." Giọng nói của anh đầy ham muốn, nhưng lại rất cương quyết. Anh thề cả đời này chỉ thích một mình cô, mãi cho đến khi chết mới thôi.
"Ừ..." Tiêu Mộc Diên không nhịn được khẽ thì thầm một tiếng, rúc vào trong lòng anh.
Thịnh Trình Việt vừa phát tiết xong, nhưng khi nghe được tiếng rên rỉ của Tiêu Mộc Diên thì nơi nào đó của anh lập tức lại cứng lên. Anh lại đẩy ngã cô.
"Chồng, em đói quá..." Tiêu Mộc Diên không khỏi khẽ nói, cô thật sự đói, quá đói rồi.
Môi Thịnh Trình Việt cong lên lộ vẻ không đứng đắn.
"Em đói thì tạm thời ăn anh trước đã." Anh vừa dứt lời lại bắt đầu một đợt tấn công mới.
Tiêu Mộc Diên cảm giác mình mệt tới muốn ngất đi, chỉ cảm giác được Thịnh Trình Việt bế cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng lau người cho cô.
Đây là hạnh phúc sao? Hóa ra cảm giác hạnh phúc lại tuyệt vời như vậy. Cô phát hiện mình đã chìm đắm ở trong thế giới của anh mất rồi.