Thịnh Trình Việt vùi đầu vào trong tóc của Tiêu Mộc Diên và cảm nhận sâu sắc mùi vị của cô.
“Tiểu Diên Diên, dường như anh là người hạnh phúc nhất trên thế giới rồi.”
Tiêu Mộc Diên nghe vậy nói: “Sao tự nhiên anh trở nên buồn nôn thế?” Trên mặt cô cũng tràn ngập niềm hạnh phúc.
Thịnh Trình Việt đột nhiên nhéo vào thắt lưng của Tiêu Mộc Diên như trừng phạt: “Anh sẽ không ngại nếu Tiểu Diên Diên cũng buồn nôn một chút đâu.”
Tiêu Mộc Diên hất tay của Thịnh Trình Việt ra: “Anh không hề nghiêm túc gì cả.”
“Trước khi cưới, chẳng phải em cũng đã biết rồi sao?” Thịnh Trình Việt vui vẻ như đã bước lên đỉnh cao của cuộc sống vậy. Anh chưa bao giờ từng có cảm giác thỏa mãn như vậy.
Tiêu Mộc Diên thật sự không còn gì để nói nữa rồi. Đúng vậy, từ trước đến nay cô đều biết rõ về người đàn ông này. Đột nhiên, cơ thể của cô hẫng một cái và bị người bế bổng lên.
“Chuyện của em hẳn đã qua rồi chứ?” Trong đôi mắt Thịnh Trình Việt chợt lóe lên, giọng nói cũng khàn đi: “Đêm xuân một phút đáng giá nghìn vàng, chúng ta cũng không thể lãng phí được, đúng không vợ?”
Thịnh Trình Việt ghé vào bên tai cô, một tiếng “vợ” cuối cùng quả thật làm cô đỏ mặt. Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, cô khẽ gật đầu.
Thịnh Trình Việt đặt cô ở trên giường và không thể chờ thêm được nữa đành xé rách quần áo của cô.
“Anh... Anh có thể đừng nghĩ tới chuyện đó được không?”
“Ai bảo em quyến rũ như vậy? Làm cho anh muốn thế nào cũng không đủ.” Thịnh Trình Việt cởi cúc cổ áo và đè người lên.
Sau khi đáp lại rất nhiều nụ hôn, Tiêu Mộc Diên cũng thò tay kéo cổ áo của Thịnh Trình Việt. Dù sao bọn họ cũng làm nhiều lần như vậy rồi, cô còn rụt rè cái gì chứ?
Hai người dần chìm đắm trong cảnh đẹp, Thịnh Trình Việt cũng cởi đi ràng buộc của chính mình và chuẩn bị chiến đấu anh dũng. Kết quả... anh vừa tới cửa lại nghe bên ngoài vọng đến tiếng kêu tương tự với tiếng lợn bị chọc tiết của Lâm Phong.
“Anh Việt, anh Việt...”
May là cửa khóa, nếu không sợ là Lâm Phong đã trực tiếp xông vào rồi.
Thịnh Trình Việt vốn định không quan tâm, nhưng giọng nói của Lâm Phong lại không ngừng vọng tới.
“Chồng à.” Tiêu Mộc Diên dựa vào trong lòng Thịnh Trình Việt và liếc nhìn về phía cửa rồi cười với anh: “Chúng ta còn nhiều thời gian mà. Chắc có chuyện gì khẩn cấp nên Lâm Phong mới tìm anh đấy.”
Trên mặt Thịnh Trình Việt lộ vẻ không vui. Ba đứa con nhà anh còn biết anh bận tạo em gái cho bọn chúng nên đều hiểu chuyện bảo ông bà ngoại dẫn chúng đi. Sao Lâm Phong này lại không bằng đứa trẻ sáu bảy tuổi chứ?
Anh kéo chăn qua và che đi Tiêu Mộc Diên quần áo không chỉnh tề, bản thân mình đi ra mở cửa.
“Cậu làm gì thế?”
Anh tức giận rõ ràng như vậy, Lâm Phong làm sao có thể không nhìn ra chứ? Rõ ràng là dục vọng chưa được thỏa mãn mà. Anh ta âm thầm nuốt nước bọt và cười làm lành nói: “Trương Vân Doanh vẫn luôn ở cửa gọi Tiêu... à tên chị dâu.”
Trương Vân Doanh? Không phải người này đã kết hôn rồi sao? Anh ấy còn tới nơi này làm gì? Thịnh Trình Việt liếc nhìn Tiêu Mộc Diên ở trên giường. Cô kéo chăn qua đỉnh đầu và che kín cả người, cũng không biết có nghe được không.
Anh quay đầu lại: “Vậy thì cậu đuổi anh ta ra ngoài. Chuyện đơn giản như vậy mà còn cần tôi phải dạy cậu nữa sao?”
Bình thường Lâm Phong làm việc đều rất giỏi, cũng rất hiểu nhu cầu của anh. Nhưng anh ta lại dám quấy rầy anh trong đêm tân hôn, chẳng lẽ đã chán sống rồi sao?
Nếu là bình thường thì chuyện này nhất định sẽ đơn giản. Nhưng hôm nay Trương Vân Doanh giống như không có nhận thức vậy. “Anh Việt, hôm nay Trương Vân Doanh có hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ chỗ nào chứ?” Anh biết Trương Vân Doanh chỉ là một cậu ấm nho nhã yếu ớt, ngoài cửa có nhiều vệ sĩ như vậy còn không đuổi nổi một mình anh ấy à?
Lâm Phong đang muốn mở miệng thì nghe bên ngoài lại vọng tới những tiếng ầm ĩ.
“Diên Diên! Diên Diên! Thịnh Trình Việt, anh không nên ép buộc Diên Diên!”
Hôm nay, sức chiến đấu của Trương Vân Doanh dường như tăng vọt, không ngờ một đám vệ sĩ cũng không cản được một mình anh ấy.
“Anh Việt, không biết Trương Vân Doanh ăn nhầm thuốc gì mà đánh người tới đỏ cả mắt rồi.” Vừa rồi Lâm Phong đã gặp anh ấy, nhưng anh ấy dường như cũng không nhận ra anh ta.
“Cậu nói Trương Vân Doanh đánh người à?” Trong ký ức của anh, Trương Vân Doanh hình như từng đánh anh một lần, đương nhiên là anh chiếm ưu thế rồi. Cho dù anh ấy có chút sức lực nhưng dù sao cũng vẫn tệ hơn.
Lâm Phong gật đầu.
Bên kia, Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên mở to mắt. Trương Vân Doanh... Trương Vân Doanh tự nhiên tới đây à! Lần cuối cùng hai người gặp mặt là ở trong quán cà phê kia, vì vợ chưa cưới mà anh ấy đã tát cô một cái.
Lần trước, khi Trương Vân Doanh kết hôn không gửi thiệp mời cho cô. Lần này, cô kết hôn cũng không gửi thiệp mời cho anh ấy. Một là vì cô hơi sợ, dáng vẻ đàn anh trong trường của cô khi trở nên hung ác, tàn bạo thật sự khiến người ta khiếp sợ. Hai là bởi vì cô có gửi thiệp mời cho Trương Bân Bân. Cô ấy là phù dâu nên ra vào không có vấn đề gì. Anh ấy có muốn tới vẫn hoàn toàn có thể tới được.
Nhưng Tiêu Mộc Diên không gặp được Trương Vân Doanh.
Thịnh Trình Việt quay đầu thấy Tiêu Mộc Diên vẫn nằm yên trên giường. Anh nghĩ cô đã nghe được rồi. Anh bảo Lâm Phong đi ra ngoài trước rồi đi tới bên cạnh cô và vén chăn của cô lên.
Tiêu Mộc Diên vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Thịnh Trình Việt mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vẫn bỏ qua và ngồi ở mép giường ôm cô. Nếu là trước đây, anh tuyệt đối sẽ gào lên với cô, hoặc là hỏi cô với vẻ giễu cợt: “Trương Vân Doanh tới gặp em đấy! Có phải em rất vui vẻ không?”
Sau đó, Tiêu Mộc Diên cũng nhất định sẽ đáp trả anh một cách quật cường. Cứ người qua người lại như vậy, hai người sẽ xảy ra hiềm khích.
Bây giờ Thịnh Trình Việt đã kết hôn rồi, Tiêu Mộc Diên là vợ của anh thì anh phải học cách nhẫn nại. Ai bảo vợ anh quyến rũ như vậy? Anh vừa nói vậy thì tuyệt đối sẽ tăng thêm cơ hội cho người đàn ông khác mà thôi.
“Em muốn ra ngoài gặp anh ta không?” Thịnh Trình Việt hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh hỏi. Giọng điệu này mềm mỏng tới mức ngay cả anh cũng thấy sợ.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu và ngẩng đầu nhìn Thịnh Trình Việt, viền mắt tự nhiên đỏ hoe.
Thịnh Trình Việt đau lòng ôm cô.
“Em từng yêu anh ấy.”
Giọng nói của Tiêu Mộc Diên không cao, nhưng ở trong gian phòng yên tĩnh này lại có vẻ đặc biệt vang dội.
Cơ thể Thịnh Trình Việt khẽ run lên, trong lòng bốc lên một ngọn lửa không tên. Người phụ nữ này thật là… cho cô ấy chút mặt mũi thì cô ấy tưởng mình đã là nhân vật lớn à? Nhưng anh lại phải học cách nhẫn nhịn, bởi vì cô ấy đúng là một nhân vật lớn.
“Em từng rất yêu anh ấy. Khi bị mất trí nhớ, nếu như anh không tới tìm em, em sẽ muốn cưới anh ấy.”
“Tiêu Mộc Diên, Trương Vân Doanh đã kết hôn rồi. Mà em cũng đã lấy anh rồi đấy!” Thịnh Trình Việt cảm thấy cơn giận đã lên tới đỉnh điểm rồi. Anh thô lỗ xoay đầu cô lại và điên cuồng cắn xé môi cô. Người phụ nữ này không chọc giận anh thì không được sao?
Không ngờ Tiêu Mộc Diên không chống lại, trái lại còn phối hợp với anh.
Thịnh Trình Việt hơi bối rối. Người phụ nữ này lại giở trò quỷ gì vậy?
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đã cưới nhau rồi, mà em và anh ấy cũng là chuyện đã qua.” Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt đầy vẻ quyến rũ, bàn tay nhỏ bé di chuyển tự do trên người anh và không ngừng đi lên, cuối cùng dừng lại ở bên tai của anh. “Bây giờ người yêu của em chỉ có một mình anh thôi.”
Thịnh Trình Việt lập tức cảm thấy huyết mạch căng lên, anh liền xoay người đặt Tiêu Mộc Diên xuống phía dưới. Người phụ nữ này đúng là càng lúc càng biết cách trêu chọc anh.
Nhưng trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng động lớn. Đó là tiếng cánh cửa bị đá văng ra.
“Diên Diên, anh tới đón em đây!”