“Vậy thì càng tốt, chiều hư rồi sẽ không có ai dành em với anh.” Mặt Thịnh Trình Việt vẫn cười say đắm, trái lại anh không hề để ý việc có một ngày tính tình của Tiêu Mộc Diên xấu đến mức mà chỉ có mình anh mới chịu đựng được.
Nếu không, mối đe dọa tiềm ẩn thực sự là quá nhiều.
“Tiểu Việt Việt, gần đây đã có ai nói với anh như thế này chưa?” Tiêu Mộc Diên đặt khuỷu tay trên bàn chống cằm, nhìn Thịnh Trình Việt mê muội.
Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên có lời muốn nói, lập tức nghe lời vểnh tai lắng nghe.
Tiêu Mộc Diên ra vẻ thần bí nói: “Anh dạo này giỏi nói những lời đường mật nhỉ!”
Thịnh Trình Việt còn tưởng là chuyện gì lớn cơ, nhưng được vợ khen, anh cũng cảm thấy vui rồi. Quả nhiên, Lâm Phong nói không sai, con gái thường hay thích nghe những lời đường mật, xem ra Tiêu Mộc Diên cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Diên Diên nói đúng, đến đây, thưởng một nụ hôn.”
Tiêu Mộc Diên bất ngờ không kịp tránh, bị hôn môi bất ngờ. Nghĩ đến bây giờ đang ở trong nhà ăn, xấu hổ muốn đào một cái hố chui xuống.
Thịnh Trình Việt vẫn thản nhiên, chỉ sợ da mặt anh đã dày như bức tường thành rồi.
“Tối nay chúng ta về nhà cũ đi.”
Thịnh Trình Việt đột nhiên nói vậy.
Nhà cũ? Tiêu Mộc Diên bỗng nhớ ra Âu Liên gọi điện thoại cho Thịnh Trình Việt, hình như là nói mừng Thịnh Thảo An trở về. Có điều, Thịnh Trình Việt không phải là sợ sao?
“Được thôi.”
Đến Thịnh Trình Việt cũng không ngờ rằng Tiêu Mộc Diên lại dễ dàng đồng ý như vậy: “Em cũng không hỏi cả lý do sao?”
“Em tin anh, chồng ạ.” Cô cười, cong mi lên, khiến cho người ta không chịu được phải bao bọc cho vẻ đẹp ấy.
Thịnh Trình Việt lại nuốt ực một ngụm nước, nhưng anh vẫn giải thích: “Người phụ nữ đó, thật sự rất đáng sợ.......”
Sáng nay, Thịnh Thảo An bước vào Thịnh Thế một cách quang minh chính đại. Cô ta dậm chân hận trời cao, xoay chiếc eo nhỏ, đi đến chỗ nào cũng lộ ra ánh mắt khinh thường.
Có người đã nhận ra cô là cô gái tiêu đề của số tạp chí trước, có một chút khinh thường đối với cô. Nhưng cũng có người nghĩ, đây chắc sẽ không phải tình nhân của giám đốc chứ.
Nhưng nghĩ lại, từ sau khi Thịnh Trình Việt có Tiêu Mộc Diên thì bên cạnh anh cũng không có một người phụ nữ nào khác.
Từ cửa chính đến sân khấu, Thịnh Thảo An nhận phải biết bao nhiêu ánh mắt phức tạp. Cô ta đi đến trước sân khấu, dựa vào quầy, hạ kính râm xuống, nói với lễ tân: “Gọi Thịnh Trình Việt giúp tôi.”
Lễ tân nhìn cô vài lần, thầm nghĩ sẽ không bị mình đoán trúng chứ.
Tâm trạng lo lắng, cô gọi điện cho phòng thư kí của giám đốc.
Mộng Huyên nghe thấy có người tới, bản thân không tự quyết định được, đành thành thật báo cho Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt chôn vùi trong đống giấy tờ, nghe đến cái tên này lập tức cảm thấy ghê tởm. Anh nói: “Đuổi người phụ nữ ấy ra.”
Giọng điệu này khiến cho người ta sợ hãi.
Nhưng không lâu sau, Mộng Huyên lại quay lại: “Tổng giám đốc......cô ta.......cô ta nói nếu anh không gặp cô ta, cô ta sẽ cởi quần áo, nói với cả thiên hạ rằng đã lên giường với anh. Hơn nữa, cô ta đã bắt đầu cởi rồi......”
Thịnh Trình Việt không hề sợ Thịnh Thảo An, nhưng anh sợ Tiêu Mộc Diên xem được tin này sẽ hiểu lầm, cũng sợ những người xung quanh khi xem được tin này sẽ chê cười Tiêu Mộc Diên, thế là chỉ có thể gọi Lâm Phong đến đưa cô ta đi.
Không phải vừa tối hôm qua bắt anh ta về sao? Được thôi! Trong ánh mắt khiến người ta sợ hãi, trêu chọc người của anh, anh ta buộc phải đáp trả đàng hoàng.
“Không thể nào.” Tiêu Mộc Diên thật sự không nghĩ đến, một cô gái lại có thể nói ra được những lời lẽ như thế này.
Thịnh Trình Việt bất lực: “Ai bảo chồng em ưu tú thế cơ? Cho nên, tiểu Diên Diên, tối này em nhất định phải trông anh thật kỹ, nhỡ đâu rơi vào nguy hiểm thì phải làm sao?”
Thịnh Trình Việt bây giờ cứ có cơ hội là lại tự luyến, Tiêu Mộc Diên cũng sắp quen rồi.
Ban đêm, bóng tối bao phủ cả thành phố, nhà họ Thịnh vẫn cứ đèn điện sáng trưng.
Chủ bữa tiệc Thịnh Thảo An mặc một bộ hở ngực, khoe ra vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Như vậy vẫn chưa đủ, sau lưng bộ lễ phục còn hở đến eo, thật đúng là rõ ràng dáng vẻ con hồ ly tinh.
Cái giới này nói nhỏ cũng không nhỏ lắm, nói lớn cũng không quá lớn, không ít các công tử chơi bời nhận ra Thịnh Thảo An. Họ không để ý đến những cô gái bên cạnh, bắt đầu ngắm nhìn thân hình của Thịnh Thảo An, cho dù bẩn thì cũng vẫn có sự hấp dẫn.
Những ánh mắt này khiến cho Thịnh Thảo An càng được đà, cô ta nháy mắt, nghĩ hai anh này thật không có mắt nhìn.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy Thịnh Thắng cười như kẻ ngốc ở trên sân khấu, ông ta bình thường bảo thủ như vậy, giờ con cái phóng khoáng như thế này rồi, cũng không có biểu hiện gì.
Tiêu Mộc Diên đứng cạnh anh mặc một bộ váy đuôi cá trắng lấp lánh, hiện lên một thân hình tuyệt mỹ, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Tiêu Mộc Diên khoác cánh tay của Thịnh Trình Việt từ từ bước vào, so với Thịnh Thảo An trên sân khấu, càng giống một tiểu thư đài các hơn.
Thấy Thịnh Trình Việt đến, Thịnh Thảo An chạy đến bên cạnh anh: “Anh, cuối cùng anh cũng chịu đến gặp em.” Cô ta vừa nói vừa kéo lấy cánh tay còn lại của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt thẳng thừng từ chối, bước tránh ra chỗ khác. Thịnh Thảo An vẫn không hề từ bỏ, cô lại sấn tới.
“Anh trai, sao anh phải tránh em?” Cô ta than thở, bộ dạng đáng thương tội nghiệp.
Tiêu Mộc Diên đứng cạnh dường như đã hiểu ra, tại sao trước khi mở tiệc Thịnh Trình Việt lại cần sự bảo vệ từ cô. Thế là cô tiến lên trước mặt Thịnh Trình Việt, cố tỏ ra tự nhiên.
“Đây chính là em gái Thảo An sao? Chị thường nghe anh em kể về em đó.” Giọng ngọt sớt, tự cô cũng cảm thấy ghê tởm.
Thịnh Thảo An nhìn Tiêu Mộc Diên khó chịu, thấy cô nói như vậy, dễ dàng đoán ra thân phận của cô. Trước mặt mọi người, cô ta không thể tức giận, nhưng không nổi giận trong lòng sẽ không yên, chỉ có thể hỏi đểu: “Chị là vợ của anh Thịnh Việt à, nhưng cũng chỉ thế thôi.”
Cô ta vén một nửa mái tóc dài đằng sau lưng, thể hiện sự lẳng lơ của mình.
Tiêu Mộc Diên tự dặn mình, trên mặt lúc nào cũng phải mỉm cười. Nếu không, cô sợ mình sẽ tiến lên tát cho cô ta một phát, cho biết lễ độ.
Ai ngờ, Thịnh Thảo An lại nói nhỏ: “Tôi xin đẹp như thế này, Thịnh Trình Việt nhất định sẽ thuộc về tôi.”
“Cô đương nhiên xinh đẹp.” Dùng tiền phẫu thuật thẩm mỹ ngoại hình đương nhiên không tồi, nhưng thâm tâm.......nhớ đến những hành động mà cô ta làm, Tiêu Mộc Diên không chịu nổi rùng mình một cái. “Nhưng cô và Việt là anh em.”
Anh em có quan hệ huyết thống, làm sao có thể đến với nhau?
“Anh em thì làm sao? Tôi vẫn là phụ nữ, anh Trình Việt là đàn ông, phụ nữ muốn đến với đàn ông có gì là không đúng?” bất giác, giọng cô ta càng ngày càng lớn, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người xung quanh.
Những lời lẽ khiến người ta kinh ngạc của Thịnh Thảo An thật sự đã thay đổi tam quan của bọn họ. Tuy đã nghe danh nhà họ Thịnh có một cô con gái rất phóng túng, hôm nay vừa gặp quả thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc hãi hùng.
Những tranh chấp gây nên, khiến cho Thịnh Thắng và Âu Liên cũng không thể bình tĩnh được.
Người cực kì bảo thủ như Thịnh Thắng, dù rất thích cô con gái này, nhưng ông ta càng coi trọng danh tiếng của gia tộc hơn.
Âu Liên đẩy đám người ra tiến lên phía trước, giữ chặt Thịnh Thảo An đưa cô ta về.