“Cậu...cậu nói ai là bé gái?”
Cẩu Thặng.....nhìn Tuấn Hạo.
Nhưng Tuấn Hạo vẫn cứ mỉm cười nhìn Cẩu Thặng, thấy cô vẫn luôn lấy tay giữ lấy ngực mình, liền trêu: “Nếu cậu có thể chứng minh cho tôi thấy, tôi sẽ tin cậu không phải là con gái.”
“Làm sao để chứng minh?” Cẩu Thặng nhìn Tuấn Hạo, gương mặt không nói được gì.
“Đơn giản thôi, cậu để tôi sờ chút đi.” Tuấn Hạo nói xong liền giơ tay lên, hướng về phía người Cẩu Thặng mà sờ.
“Ai nói với cậu là ở phía trên?” Tuấn Hạo nhìn bộ dạng Cẩu Thặng, biết ngay là có chuyện gì đó: “Tôi nhớ là cái để chứng minh giới tính đầu tiên chắc là không thay đổi đâu nhỉ?”
Cẩu Thặng không ngờ người trước mặt mình nhìn thì có vẻ học thức là vậy, lại có thưởng thức cổ quái như này.
Cẩu Thặng đột nhiên dang rộng hai tay lên, đứng trước mặt Tuấn Hạo.
Tuấn Hạo cũng giơ tay ra, đúng lúc Cẩu Thặng nghĩ tên này thật sự biến thái, Tuấn Hạo liền dừng tay lại.
“Sao cậu không sờ nữa?” Cẩu Thặng ngạc nhiên.
“Cho dù tôi có vạch trần cậu, cậu cũng sẽ không nói thật, vậy tôi tại sao phải làm cái việc không có lợi cho mình cơ chứ?”
Nhìn mặt Cẩu Thặng vẫn viết rõ hai chữ không tin. Tuấn Hạo nói: “Trêu cậu thôi.”
“...” Cẩu Thặng càng không vui... không ngờ củ gừng già như nó cũng bị người khác tính kế.
Tuấn Hạo nhìn lướt qua Cẩu Thặng, dơ tay định bỏ cái mũ bẩn thỉu chướng mắt kia xuống: “Cái này sẽ che làm hỏng nhan sắc của cậu, bỏ xuống đi.”
Cẩu Thặng dường như nhìn thấu được động tác tiếp theo của Tuấn Hạo, nó giữ chặt lấy mũ của mình, gương mặt sợ hãi nhìn Tuấn Hạo.
Tuấn Hạo cười, thu tay về, cậu đi đến tủ quẩn áo của mình, lấy ra một chiếc mũ đưa đến trước mặt Cẩu Thặng: “Thay cái này đi, ít ra cũng sạch sẽ hơn. Nếu tôi đoán không nhầm, cậu vừa tắm xong vẫn chưa lau khô tóc đã đội mũ lên rồi, máy sấy tóc ở trên giá trong nhà vệ sinh, giá không cao, có có thể với tới được.” Nói xong, cậu liền đi ra khỏi phòng.
Nhìn biển hiện của Tuấn Hạo như vậy, Cẩu Thặng ngại ngùng, người này là sao vậy chứ? Nhưng xem ra có vẻ đối xử rất tốt với nó.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao mày đến ngôi nhà này cũng chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.”
Cẩu Thặng nói xong liền đi đến nhà vệ sinh, chỉnh đốn lại bản thân.
“Này, đứa nhỏ đó đâu rồi?”
Chuẩn bị ăn cơm rồi, nhưng từ phòng Tuấn Hạo đi ra có mình cậu, Tiêu Mộc Diên không nhịn được hỏi.
“Mẹ, đừng gọi đứa nhỏ này đứa nhỏ nọ nữa, không phải cậu ấy nói cậu ấy có tên sao?”
“Hình như tên Cẩu Thặng...nói chứ cái người đặt tên thật sự chẳng có tí phẩm vị nào.”
Nguyệt Nguyệt nói xong, không nhịn được làm bộ ọe ra. Tiêu Mộc Diên cũng đồng tình, đứa trẻ xinh xắn như vậy sao lại đặt cái tên xấu như thế cơ chứ?”
“Cậu ấy tên Quả Quả.”
Tuấn Hạo đột nhiên nói, mọi người nhìn chằm chằm vào cậu.
Tiêu Mộc Diên luôn cảm thấy con trai mình có chút cổ quái, bình thường là người rất lạnh nhạt, nhưng sau khi nhìn thấy đứa nhỏ kia xong thì hai mắt sáng lên, có chuyện kì lạ gì đó.
“Rất giống với tên của con gái...” Viễn Đan dường như phát hiện ra điều gì đó không đúng, cậu nói: “Cái tên Cẩu Thặng đó là con gái?”
Nếu là như vậy dường như cũng có thể giải thích được, dù sao đám trẻ này vốn đã rất thân nhau, sớm đã biết bản thân mình thích gì, Tiêu Mộc Diên không thấy ngạc nhiên chút nào.
Tuấn Hạo lắc đầu: “Anh đã tìm hiểu triệt để rồi, cậu ấy là con trai.”
Khi Cẩu Thặng đi ra ngoài, mọi ánh mắt đều nhìn vào nó, nó cảm thấy người mình như sởn hết cả da gà gai ốc lên.
“Ờm...cho dù tôi rất đáng ghét, những cũng không cần nhìn tôi chằm chằm như vậy chứ? Tôi sẽ ngại đó...” Nó từ từ giơ tay lên, ra hiệu mọi người dừng lại.
“Quả Quả, con ngồi đây đi.” Tiêu Mộc Diên đẩy Nguyệt Nguyệt ngồi sang bên cạnh, để nó ngồi ra đằng này.
Cẩu Thặng đơ ra...Quả Quả là cái quái gì vậy?
“Gọi tôi sao?” nó hỏi.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, ở đây trừ nó ra có ai tên như vậy nữa đâu.
Cẩu Thặng nghi nghi lại gần, thấy Tiêu Mộc Diên đã kéo chiếc ghế bên cạnh Nguyệt Nguyệt ra, tỏ ý để cậu ngồi đó.
“Sao cậu lại tên Quả Quả nghe con gái vậy cơ chứ?”
Nguyệt Nguyệt hỏi trước, thực sự cô rất ghét người này, nhưng phải nói rằng cậu ấy rất đẹp...Con người thường rất khó mà khó chịu với những cái gì đẹp đẽ, nhất là khi nhìn thấy người này, đôi mắt đó, đẹp hơn tất cả mấy người nhà bọn họ.
Cẩu Thặng cau may: “Quả Quả? Quả Quả gì cơ?”
“Cậu không phải tên là Quả Quả à, anh Tuấn Hạo nói với chúng tôi như vậy.” Nguyệt Nguyệt nhìn Tuấn Hạo, tất cả mọi người đều vì câu nói của Nguyệt Nguyệt mà di chuyển hướng nhìn.
“Ai nói với cậu tôi tên là Quả Quả, không phải nói với mọi người tôi tên là Cẩu Thặng sao?” Hành tẩu giang hồ tên đương nhiên càng quê càng xấu càng tốt, sao lại có thể tên là Quả Quả cái tên ẻo lả như vậy được.
Tuấn Hạo như chẳng có chuyện gì, múc một bát canh đứa đến trước mặt Cẩu Thặng: “Không phải vì tên Quả Quả rất con gái sao? Nên mới gọi cái tên đó.”
Nghĩ ngợi lúc, một tên con trai nếu như có cái tên như vậy chắc chắn sẽ có người nghĩ, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đó của Cẩu Thặng, sẽ bất giác thấy cái tên này rất gần gũi.
Mọi người chỉ chú ý đến lời nói của Tuấn Hạo mà không hề để ý đến hành động của cậu.
Cẩu Thặng nhìn bát canh nóng trước mặt, có chút ngẩn ngơ.
Nhưng thân là ba mẹ của con mình, Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên không bỏ qua điểm đó, Tuấn Hạo hôm nay khác với ngày thường. Bình thường cậu thiếu gia cool ngầu đó đâu rồi? Sao tự dưng biến thành cậu nhóc ấm áp thế này? Điều này không phải một chuyện rất buồn cười sao?
“Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Quay lại phòng, Cẩu Thặng hỏi.
“Tôi tốt với cậu sao?” Miệng Tuấn Hạo hơi nhếch lên, có chút quỷ quái, cậu bé nhỏ tuổi là vậy nhưng sớm đã có bóng dáng của Thịnh Trình Việt.
Không, không giống với kiểu của Thịnh Trình Việt, cậu có chút dị dị, lại vừa có chút lạnh nhạt. Rõ ràng là hai thái cực khác nhau, nhưng lại dung hòa rất tốt khi đó là cậu.
Cẩu Thặng gật đầu, tuy nó cũng không biết vị đại thiếu gia này uống nhầm thuốc gì.
“Vậy cậu nói xem, tôi tốt với cậu thế nào?”
Điều càng khiến Cẩu Thặng không ngờ tới là, Tuấn Hạo đột nhiên lại gần, ngón trỏ nâng cằm nó lên, hơi thơ nóng hổi nhẹ nhàng thổi vào mặt của nó.
“Ví dụ bát canh thịt sáng nay.”
“Đều là người cùng chung sống dưới một mái nhà, nếu làm loạn lên sẽ rất khó xử.”
Nghe cái lý do đường đường chính chính này, Cẩu Thặng đã bị lui vào tần góc tường, mặt của Tuấn Hạo cách nó không tới 10cm: “Cậu nói chuyện thì nói chuyện thôi, có thể đừng đứng gần tôi như vậy không?”
“Cậu nói gần là gần như này sao?”
Nói rồi Tuấn Hạo cách gần hơn chút nữa, lần này họ cách nhau không tới 5cm, cảm giác như thể cậu chỉ cần động đậy chút thôi, hai người sẽ chạm vào nhau ngay.
Cẩu Thặng mở to mắt, tim đập nhanh.
“Muốn nghe tôi nói thật sao?” Tuấn Hạo nói kèm theo hơi thở phả ra, nhưng mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào Cẩu Thặng.
Cẩu Thặng gật đầu.
“Vì tôi để ý đến cậu rồi.”