“Anh là vì lí do đơn giản như vậy để chối bỏ em?” Bộ dạng của Cao Ngọc Mai rất đau khổ: “em nghĩ rằng trước kia do em sợ sinh con xong cơ thể sẽ yếu đi, nhưng mà lúc có con rồi em cũng không nghĩ sẽ bỏ con đi, bởi vì em yêu anh! Yêu cách anh quý mến trẻ con, vậy nên em mới thử dần dần yêu trẻ con.”
Một lời giải hoàn mỹ như vậy, vì một người đàn ông mà bằng lòng chấp nhận tất cả những thứ mà trước đây không thể, người phụ nữ này có vĩ đại đến thế không?
"Trình Việt, anh hiểu cho em đúng chứ”
"Chính bởi vì hiểu rõ, mới biết tôi sẽ không vì cô mà thay đổi, bởi vì cô cho rằng sự kiêu hãnh của bản thân càng quan trọng hơn.” Thịnh Trình Việt cũng không thể không thừa nhận, Cao Ngọc Mai coi trọng nhất là niềm kiêu hãnh của chính mình.
Cao Ngọc Mai mở miệng định nói cái gì đó. “Đồ đạc tôi đã nhờ Lâm Phong gửi cho cô rồi, tôi nghĩ như vậy cũng đủ cho cô tiêu sài trong nửa đời còn lại,cũng có thể giúp cô gả vào gia đình tốt,sao phải nhàn rỗi mà đi làm mẹ của người khác?”Thịnh Trình Việt cũng nghĩ không ra, cô ta sao lại muốn nhận một đứa trẻ không quen biết làm con của mình?
"Trình Việt, em…”
Cao Ngọc Mai chưa kịp nói xong, bọn trẻ con cùng nhau chạy đến.
"Dì ơi, mẹ con nói cầu xin người khác là một việc rất khó coi đó ạ.” Bé Nguyệt Nguyệt từ đó tới giờ vốn không ưa Cao Ngọc Mai. Như ba của con bé đã nói, người phụ nữ này thật quá cao ngạo, xem ai cũng dưới cô ta một bậc.
Giống như lúc đầu Thịnh Trình Việt theo đuổi cô ta, khi chưa theo đuổi được, cô ta thỉnh thoảng còn làm thinh, theo đuổi được rồi cô ta liền nghĩ Thịnh Trình Việt chẳng qua cũng chỉ có vậy, cô ta xứng đáng được tốt hơn. Cô ta nói không muốn sinh con, cho dù sợ sau này không có con chăm sóc cũng để Thịnh Trình Việt tự mình đi giải quyết, khi cô ta nhìn thấy Tuấn Hạo, cô ta lại cảm thấy Thịnh Trình Việt phản bội mình.
Đương nhiên, người phụ nữ này cũng thật thông minh, cô ta mặc dù yêu cầu có chút vô lý rắc rối, nhưng lại rất ôn hòa khi nói chuyện với Thịnh Trình Việt, làm cho Thịnh Trình Việt nghĩ là cô ta đang thương lượng với anh. Hơn nữa, cô ta cũng thường xuyên ở trước mặt của Thịnh Trình Việt nói những thông tin sản phụ khó sinh mà chết, lúc đó Thịnh Trình Việt yêu cô ta như vậy, đương nhiên là đã đồng ý.
Nhưng mà, Thịnh Trình Việt của hiện tại đã hoàn toàn quên đi những chuyện này, trái tim của anh chỉ có các con của anh và mẹ của các con anh.
Cao Ngọc Mai tìm kiếm khắp nơi, chỉ cần tìm thấy Quả Quả, là cô ta còn cơ hội để nói chuyện tiếp.
"Quả Quả cùng với Tuấn Hạo đi thả diều rồi”.
"Dì mỗi lần đến đều không để ý đến Quả Quả, Quả Quả đương nhiên là cũng không muốn quan tâm gì đến dì rồi. Tôi nếu như có mẹ như vậy, tôi sẽ cảm thấy rất thương tâm.” Nguyệt Nguyệt cũng vì Quả Quả mà thở dài
Trước đây bọn chúng đều ghét Quả Quả, nhưng từ sau khi Cao Ngọc Mai đến nơi này tần suất cao hơn thì..liền bắt đầu thông cảm với Quả Quả.
Bọn họ thực ra có bàn bạc riêng với nhau rồi: “em nghe chú Lâm Phong nói, Cao Ngọc Mai là một người dịu dàng đức hạnh” Nguyệt Nguyệt nói.
"Anh nhớ lần trước gặp bà ấy, có đức hạnh hay không anh không biết, nhưng nhìn bà ta dường như rất là ôn hòa. Rõ ràng là đang muốn giết anh, nhưng vẫn chạm vào đầu anh.” Viễn Đan nghĩ tới tình cảnh đó liền co người lại.
Tuấn Hạo không nói gì cả, Quả Quả cũng không nói gì, đương nhiên, Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan có nói xấu Cao Ngọc Mai, Quả Quả trước giờ chưa từng phản bác lại.
"Quả Quả, cô ấy thật sự là mẹ của cậu à”? Tuấn Hạo hỏi riêng Quả Quả.
Quả Quả trầm tư một lúc thật lâu, rồi nói: ” thật ra tôi cũng không biết bà ấy có phải mẹ mình không? Nhưng lúc nhớ được truyện thì bà ấy đã luôn ở bên cạnh tôi. Cho đến mùa xuân năm trước, bà ấy đột nhiên bỏ tôi, nói người yêu mình quay lại tìm bà, như vậy bà ấy không còn những ngày chịu khổ nữa. Tôi nghĩ bà ta nói người yêu bà ta có lẽ là bố của cậu”.
Mối quan hệ này, thật là phức tạp..
Khi Cao Ngọc Mai đi rồi, Thịnh Trình Việt cũng đi ra ngoài, anh đi tìm Tiêu Mộc Diên, bây giờ điện thoại của Tiêu Mộc Diên cũng không liên lạc được, làm anh thật mất hết kiên nhẫn.
Thật ra, Tiêu Mộc Diên lúc đầu không hề đi đâu xa cả, cô đừng ở trước cửa khoảng mười phút, cô ấy nghĩ chắc chắn Thịnh Trình Việt sẽ lao ra và giải thích với cô,cô ấy sẽ nghe anh. Nhưng sự thật là đợi rất lâu mà không thấy đến, vì vậy cô ấy đã rất tức giận, cô nghĩ, Thịnh Trình Việt và Cao Ngọc Mai nhất định là đã giở trò quỷ gì đây.
Tin tưởng và không tin tưởng trong lòng cô lưỡng lự khá lâu, rồi cô chọn đi ra ngoài để giải khuây, nhưng vừa đi được vài bước,cô liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, con đường trở nên cong veo trước mắt cô.
"Diên Diên, Diên Diên”
Cô hình như nghe thấy tiếng ai đang gọi tên mình, nhưng khi cô muốn nhìn thấy người đó thì phía trước lại tiếp tục tối đen, cuối cùng,hoàn tòan nhìn không thấy gì nữa.
"Anh sao có thể làm chồng người ta chứ? Ngay cả vợ mình mang thai cũng không biết, còn làm cô ấy động thai. Có biết là nếu muộn một chút sẽ không giữ được cả mẹ lẫn con không.”
Lúc tỉnh dậy, xung quanh cô toàn là người lạ, mùi của chất khử trùng và phông nền trắng, đại khái cô cũng biết mình đang ở đâu. Cô quay đầu lại và muốn xem người đã đưa cô đến đây, có lẽ là Thịnh Trình Việt.
Nhưng người ở bên ngoài đang đi vào lại không phải là người cô đang nghĩ tới, hoặc cô căn bản không hề nghĩ tới.
Trương Vân Doanh nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đã mở mắt, anh vô cùng hạnh phúc: “Diên Diên, em tỉnh rồi”
"Tại sao em lại ở đây?” “Tiêu Mộc Diên nhớ mình đang ở trước cổng nhà thì cảm thấy không được khỏe.
"Em hôn mê, ở trước cổng nhà.” Trương Vân Doanh nói mà cũng cảm thấy có gì đó không đúng: “ em làm sao vậy? có phải là em với Thịnh Trình Việt cãi vã không?
Bộ dạng dịu dàng này, thật giống với học trưởng nhiều năm trước.
"Em đừng hiểu lầm, anh chỉ là đúng lúc đi ngang qua đó”. Trương Vân Doanh nhìn thấy sự đề phòng của Tiêu Mộc Diên, liền thanh minh cho mình.
Tiêu Mộc Diên có chút ngượng ngùng, rõ ràng người ta giúp mình, còn đưa mình đến bệnh viện, kết quả cô lại hiểu lầm người ta ra như vậy, cô xin lỗi: "em xin lỗi”
"không có gì, sau tất cả thì trước kia cũng là do anh làm sai nhiều chuyện”
Thực ra, lúc đó anh ta chỉ có kí ức lúc đại học lúc mà anh thích Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên cũng thích anh ta. Ngày đó trên đảo,cái cách mà Tiêu Mộc Diên trực tiếp cắt đứt sự nhung nhớ của anh khiến anh tổn thương, nhưng anh cũng đã chấp nhận rồi.
Sau khi về lều, đầu anh đột nhiên rất đau, tất cả chuyện những năm đó anh đều nhớ lại cả. Vậy mới biết, mình lại gây hiểu lầm như vậy.
May mắn thay, lúc đó Thịnh Trình Việt vô cùng lí trí, nếu không anh ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình nếu làm tổn thương Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cúi đầu không nói, cô cũng không biết nói gì với Trương Vân Doanh.
"em có đói không?” Trương Vân Doanh nhìn giờ, hình như sắp trưa rồi, “ anh đi mua đồ ăn cho em, nói đi em muốn ăn gì?”.
Tiêu Mộc Diên làm ra vẻ muốn đứng dậy,nhưng bị chặn lại.
"Bác sĩ nói em bị động thai."