“Anh Việt, đã tra được rồi, mấy người này vốn không phải là y tá trong bệnh viện.”
Lâm Phong đem kết quả tra được báo với Thịnh Trình Việt.
“Mấy người họ đều là người thích Trương Nhi hay thường gọi là fan não tàn, bọn họ nghĩ rằng chính chị dâu là người làm cho thần tượng của họ có cuộc sống không yên ổn, mới làm ra chuyện như vậy.”
“Trương Nhi?”.
“Là chị của Trương Lân cũng chính là vợ của Trương Vân Doanh”.
Mọi thứ hình như đều được xâu chuỗi lại, sau khi Lâm Phong đi, Thịnh Trình Việt đẩy cửa mở ra, trên giường là một người phụ nữ đã ngủ say.
Khi ở bệnh viện, cảm xúc của Tiêu Mộc Diên rất kích động, cho dù Thịnh Trình Việt có nói gì đều không cho anh chạm vào cô. Cho đến khi cô mệt Thịnh Trình Việt mới có thể ôm cô về nhà.
Thịnh Trình Việt dùng tay đỡ đầu của Tiêu Mộc Diên, trong những tấm ảnh đó, quần áo của cô không chỉnh tề, dường như phát sinh việc gì đó. Nhưng ngày đầu tiên anh xem được chúng thì đã lập tức gọi người tiêu hủy từng tấm một.
Tạp chí này không có thương hiệu gì, hơn nữa được một số người phát tán trên đường phố lớn. Vốn dĩ đầu phố phát tờ rơi khá nhiều, nên với mảnh giấy này thìkhông có trở ngại gì lớn, nhưng ai có thể nghĩ được lại có người tại cửa công ty phát tán loại ảnh như vậy của Tiêu Mộc Diên, mỗi người trong công ty hầu như trên tay đều có tấm ảnh đó, đây chính là vấn đề lớn rồi.
Thực tế Lâm Phong không nói, những người này cùng quen một người tên là Cao Ngọc Mai.
Lâm Phong cảm thấy Cao Ngọc Mai cũng khá đáng thương, nếu như đem sự việc nói với Thịnh Trình Việt s thì Thịnh Trình Việt sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Cao Ngọc Mai
Anh ta đã nghe Thịnh Trình Việt nói qua là tìm kiếm Cao Ngọc Mai rất nhiều năm rồi, cũng rất nhiều người không thể chấp nhận được việc Thịnh Trình Việt đột nhiên yêu người khác.
Anh ta đi khỏi biệt thự, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, không khỏi nghĩ, những thứ tình cảm phức tạp kia chính anh cũng không hiểu rõ lắm.
Cao Ngọc Mai sau khi nhận được tin tức, trong lòng vui mừng không nói nên lời.
Lúc này điện thoại của cô ta đổ chuông.
Nhìn những con số quen thuộc nhưng đã lâu không gặp hiện lên, cô ta ôm miệng, vui vẻ đến nổi muốn khóc nấc lên.
“Alo, Trình Việt à, đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”.
Cô ta chắc chắn là sau khi Thịnh Trình Việt xem được những tấm ảnh đó đã hiểu nhầm Tiêu Mộc Diên, mới nghĩ đến cô mới là tốt nhất, nên quay lại tìm cô. Nhưng mà cô ta vẫn giả vờ lo lắng cho đứa nhỏ, mượn đứa nhỏ để khiến cho Thịnh Trình Việt cảm thấy thương cô ta.
“Không có, tôi muốn gặp cô, khi nào cô có thời gian?”.
“Em…. Ngày kia nhé” Cao Ngọc Mai suýt nói là lúc nào cũng có thời gian, nhưng mà nghĩ rằng như vậy hình như quá tầm thường, không được, như vậy không được.
“Được”.
“Chúng ta hẹn ở quán café mà ngày trước thường đến nhé”
“Được”.
Thịnh Trình Việt đáp ứng, Cao Ngọc Mai cúp điện thoại rồi tì điện thoại dưới cằm, mắt nhìn về trước, nụ cười dần hiện lên khuôn mặt, càng rõ nét: “Tiêu Mộc Diên, cô đấu không lại tôi đâu”.
“Ba ơi, mẹ bị sao vậy ạ?”.
Thịnh Trình Việt vừa đặt điện thoại xuống thì thấy bên cạnh chân mình là một đứa trẻ, Nguyệt Nguyệt với đôi mắt đang ngập nước nhìn anh.
Anh ấy đang muốn hỏi sao thế thì nghe thấy tiếng đập đồ từ phòng của Tiêu Mộc Diên phát ra.
“Ba ơi, con vừa mới chỉ muốn hỏi mẹ rằng có muốn ăn hoa quả không, mẹ lập tức to tiếng chửi Nguyệt Nguyệt rồi, Nguyệt Nguyệt làm sai gì sao?”Nguyệt Nguyệt cảm thấy mình rất oan ức, cô bé khóc nức nở bộ dạng trông thực đáng thương.
Thịnh Trình Việt ngồi xổm xuống nhìn Nguyệt Nguyệt nói: “Mẹ của con gần đây trong người có bệnh cho nên Nguyệt Nguyệt nhẫn nại một chút được không? Đợi mẹ con khỏi bệnh rồi lại giống mẹ trước kia xinh đẹp, đáng yêu.”
Nguyệt Nguyệt gật đầu hiểu:“ Ba, bệnh của mẹ rất nghiêm trọng phải không?”
“Không vấn đề, sau này sẽ khỏe lại thôi”
“Vậy ba vẫn sẽ yêu chúng con và mẹ chứ?”
“Hai cái này có liên quan gì?”
“Con nghe tiểu Ngư Nhi nói, bố mẹ của cậu ấy vốn dĩ rất yêu thương nhau nhưng hình như có một ngày mẹ của cậu ấy bắt đầu la hét, mới đầu thì ba cậu ấy nhường nhịn, nhưng qua một thời gian sau ba của cậu ấy yêu người phụ nữ khác, liền li hôn với mẹ cậu ấy, cũng không cần cậu ấy nữa”.
Nguyệt Nguyệt nhớ đến lời kể của một bạn nhỏ cùng lớp, nhịn không được mà lo lắng tương lai của Tiêu Mộc Diên và bọn họ.
“Ba hứa với Nguyệt Nguyệt, tuyệt đối không để các con và mẹ các con chịu một chút oan ức nào.” Thịnh Trình Việt duỗi ngón tay út: “Chúng ta ngoắc tay”.
“Ba nói là phải làm nhé” Nguyệt Nguyệt đưa ngón tay út mình ra ngoắc tay với Thịnh Trình Việt.
“Con có thể tiếp tục đi chơi rồi, nhưng mà tình hình mẹ của các con hiện tại không thể nấu cơm, ba đã bảo Lâm Phong đi tìm một người giúp việc, hôm nay các con sẽ gọi món ở ngoài.”
Sau khi cùng với Tiêu Mộc Diên kết hôn một ngày ba bữa cô ấy đều bảo đảm no, cô ấy nói rằng ở nhà cô ấy không có việc gì vậy thì phải bảo đảm bữa ăn cho bọn họ. Thịnh Trình Việt mặc dùđau lòng Tiêu Mộc Diên nhưng mà nói không lại cô ấy, hơn nữa chỉ là làm cơm sẽ là không quá mệt, nếu như quá mệt thỉnh thoảng bọn họ cả nhà đi ra ngoài ăn cơm cũng khá được.
Nguyệt Nguyệt gật đầu, sau đó đi tìm nhóm chơi.
Thịnh Trình Việt thở dài một hơi, anh quay người đi đến cánh cửa kia.
Lúc này trời cũng đã muộn, bên ngoài bầu trời cũng đã mờ tối, Tiêu Mộc Diên không mở đèn, cô ấy một mình ngồi trên giường, nhìn về phía trước với ánh mắt vô hồn.
“Thịnh Trình Việt, anh nói với em lúc đó hoàn cảnh là như thế nào “.
Cô vẫn như cũ không quay đầu lại, sắc mặt nguội lạnh, trong lòng đã suy nghĩ vô số lần về tình hình lúc đó. Nhưng mà…. kết quả không có chút ấn tượng. Hôm đó buổi sáng cô nhìn thấy là Thịnh Trình Việt không sai nhưng tại sao lại có những bức ảnh đó?
Hơn nữa cảnh bên trong người quần áo không chỉnh tề chính là cô, ngoài ra vẫn còn một người đàn không khác, trong trường hợp này nếu nói không có gì, sợ rằng đến bản thân cô cũng không tin
Thịnh Trình Việt cũng luôn nghĩ về cảnh hôm đó anh lao vào nhìn thấy quần áo Tiêu Mộc Diên bị xé rách hơn nữa, Trương Lân hình như vừa tắm xong mới đi ra.
“Hôm đó Trương Lân không có thành công, những tấm ảnh kia là làm giả”
Thịnh Trình Việt nói vô cùng chắc chắn, mặc dù những gì thấy hôm đó giống hệt như trong bức ảnh.
“Nếu như là giả vậy tại sao anh lại giấu diếm em?” đôi mắt của Tiêu Mộc Diên đỏ lên: “Có phải anh cảm thấy điều này làm mất mặt anh”
Thịnh Trình Việt đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, nhìn cô.
Tiêu Mộc Diên cùng ngước đầu lên nhìn Thịnh Trình Việt: “Anh nói đi nếu như hôm đó không xảy ra vấn đề gì thì tại sao anh lại giấu em”.
Tiêu Mộc Diên hỏi lại lần nữa, Thịnh Trình Việt siết chặt cô vào trong lòng, nhưng bị Tiêu Mộc Diên ra sức từ chối đẩy ra.
“Diên Diên, em nghe anh nói lần này có người cố ý ly gián chúng ta, nhưng mà anh chắc chắn hôm đó hôm đó thực sự chỉ có anh”.
“Thật sao?” cô ấy không chắc chắc hỏi lại, hôm đó cô cũng nghĩ qua đến việc tìm cái chết, nhưng bây giờ Thịnh Trình Việt lại nói chắc chắn như vậy.
“Anh nói thật, anh chắc chắn”
“ Được, anh đã nói thì em sẽ tin, nếu như em thật sự không trong sạch, anh còn cần em không?”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN với nhiều nội dung hấp dẫn!!!