Bọn trẻ nghe lời đi xem tivi, Tiêu Mộc Diên muốn dọn bàn.
“Dì Diên, để cháu giúp dì nhé.”
Quả Quả chạy lại giúp Tiêu Mộc Diên.
“Dì Diên, tại sao dì cho người giúp việc đó nghỉ việc vậy?” Quả Quả không hiểu. Theo lý mà nói bây giờ dì ấy đang mang thai, nếu như bị mệt quá thì sẽ là chuyện cực lớn.
“Suỵt…” Tiêu Mộc Diên đặt ngón trỏ lên môi: “Quả Quả ngoan, đừng nói với các anh cháu những lời này.”
Quả Quả có vẻ khó hiểu: “Dì Diên, dì đúng là không nhàn rỗi được.”
Tiêu Mộc Diên chỉ cười nhìn Quả Quả. Bây giờ cô và đứa trẻ này chung sống rất tốt, ngay cả bản thân cô cũng chưa từng nghĩ qua cũng chưa từng nghĩ tới.
Thế là lúc Thịnh Trình Việt và Lâm Phong ra ngoài liền nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang dọn bàn. Thịnh Trình Việt hỏi: “Người giúp việc mà tôi bảo cậu tìm đâu? Tại sao giờ vẫn không thấy bóng dáng?”
Lâm Phong có nỗi khổ không nói ra được: “Anh Vũ, tôi đã tìm được người giúp việc từ lâu rồi!”
“Vậy người đâu?”
“Tôi cũng đã hỏi rồi.” Chỉ là lúc đó lại bị dạy dỗ là lúc ăn cơm không được nói chuyện… Anh ta cũng cảm thấy mình khá là oan ức.
Lúc đó Thịnh Trình Việt chỉ biết đến mỗi Tiêu Mộc Diên, trong mắt anh đã không còn sự tồn tại của người nào khác nữa, cộng thêm Quả Quả kịp thời ngắt lời nên Thịnh Trình Việt lại càng không nghe rõ lời Lâm Phong nói.
Ngay sau đó Thịnh Trình Việt liền làm hết mọi việc nhà. Nhìn thấy Thịnh Trình Việt trở thành người phục tùng vợ như vậy, Lâm Phong ôm mặt chạy mất, hay là nhìn ít thôi để giữ hình tượng đại ca của anh ấy.
Tiếng chuông điện thoại di động của Tiêu Mộc Diên đột nhiên vang lên, cô nghe máy.
“Trình Việt có ở đó không?”
Giọng nói này rất nghiêm túc, nếu không phải Tiêu Mộc Diên đã chuẩn bị sẵn thì nhất định cô sẽ tưởng ông ta là xã hội đen.
“Bây giờ anh ấy đang rửa bát ạ.”
“Người phụ nữ này, cô…”
Dường như Thịnh Thắng muốn nói gì đó nhưng đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên đổi sang người khác.
Âu Liên cầm điện thoại: “Là như thế này, vốn dĩ Trình Việt đã đồng ý về nhà ăn cơm nhưng đột nhiên lại không thấy đâu cả.” Có lẽ nên nói là đã cho bọn họ leo cây.
“À.” Tiêu Mộc Diên gật đầu, cô cũng không biết nên nói những gì, có lẽ nên nói là vốn dĩ cô không thể nói được gì cả.
Nói thêm vài câu nhạt nhẽo thì Âu Liên cũng cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy bà ta đi đến trước bàn ăn nhìn mấy vị khách ngồi ở bàn, nói: “Thật ngại quá, Trình Việt nói công ty có việc đột xuất phải đi giải quyết nên không thể đến đây dùng bữa được.”
“Thanh niên phấn đấu là không sai, nhưng mà cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ!” Người nói là một người trạc tuổi Thịnh Thắng. Tất nhiên ông ta có nghe thấy Thịnh Thắng mắng ai đó một câu, đó chắc chắn là một người phụ nữ, thế nhưng họ sẽ không nói thẳng ra.
“Đúng vậy đó!” Âu Liên cũng giả vờ oán trách: “Trình Việt vẫn luôn rất cố gắng, như vậy mới xứng với Anh Anh nhà các anh đúng không.”
…
Hai nhà gặp mặt nói chuyện với nhau vui vẻ, cũng không biết là đang bàn bạc chuyện gì.
Tiêu Mộc Diên vốn muốn hỏi Thịnh Trình Việt chuyện liên quan đến bữa cơm tối nhưng sau đó xem tivi cô lại quên mất, cho nên sau đó cô cứ ngẩn người nhìn Thịnh Trình Việt.
“Vợ à, em nhìn anh như vậy là vì cảm thấy anh rất đẹp trai sao?” Thịnh Trình Việt hào phóng nở một nụ cười, còn nâng cằm cô lên nữa.
Tiêu Mộc Diên chau mày nhìn Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt giật mình, không phải là anh đã sai ở đâu rồi chứ?
Ai biết được Tiêu Mộc Diên lại nói: “Hình như em muốn nói với anh chuyện gì đó, nhưng em quên rồi thì phải làm sao?”
Thịnh Trình Việt nghe xong liền thở phào một hơi, anh còn tưởng là đã xảy ra chuyện lớn gì chứ. Anh đi đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, bế cô lên: “Chắc là em mệt rồi, ngủ một giấc là ổn thôi.”
Tiêu Mộc Diên gật đầu, tựa đầu vào ngực Thịnh Trình Việt. Với tình hình bây giờ, vì suy nghĩ đến vấn đề của đứa trẻ thì quả thật cô không thể quá mệt mỏi, nhưng mà thật ra việc trong nhà đều là Thịnh Trình Việt làm, hình như anh ấy còn mệt hơn. Đều là do cô khăng khăng làm theo ý mình nên người giúp việc mới rất lâu rồi không xuất hiện.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên mở miệng nói: “em xin lỗi.”
“Vợ à, sao vậy?” Thịnh Trình Việt hỏi. Câu xin lỗi đến đột ngộ này khiến anh giật mình.
“Em đang nghĩ, có phải là em hơi tùy hứng không?”
“Sao lại vậy chứ? Bây giờ em chỉ cần điều chỉnh cơ thể một chút là được rồi. Anh nghĩ có phải là em ở nhà một mình sẽ buồn chán không, hay là em cũng đến công ty với anh đi.”
Tiêu Mộc Diên từ chối: “Bây giờ là thời đại đa phương tiện, có tivi, máy tính và cả điện thoại di động, em ở nhà làm sao có thể buồn chán được. Chỉ cần anh và bọn trẻ bình an là được.”
Thịnh Trình Việt cúi người hôn lên trán Tiêu Mộc Diên, nói với cô: “Nghỉ sớm một chút đi.”
Tiêu Mộc Diên ngoan ngoãn gật đầu sau đó nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy thì trong căn nhà này lại vắng vẻ, Thịnh Trình Việt đến công ty, bọn trẻ cũng đã đi học. Tuy cô đảm bảo với Thịnh Trình Việt nhưng vẫn không khỏi cảm thấy cô đơn.
Nhưng cô lấy một cuộn len ở cuối giường ra, có lẽ năm nay không kịp nhưng có lẽ cô có thể đan xong áo len cho họ mặc vào năm sau.
Chỉ là cô mới nghiêm túc đan được mấy phút thì tiếng chuông cửa vang lên.
Tiêu Mộc Diên không biết lúc này sẽ có ai đến, cô mở cửa ra.
“ Diên Diên, bây giờ trong nhà chỉ có một mình cháu phải không.”
Người đến là Âu Liên mà cô không tiếp xúc nhiều. Hiện giờ trên mặt bà ta đang nở nụ cười, nhìn có vẻ vẫn là một vị phụ huynh rất dịu dàng. Đương nhiên nếu không biết chuyện quá khứ giữa bà ta và ba mình, bà ta sẽ mang lại cho cô ấn tượng tốt hơn nữa.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, mở rộng cửa ra: “Vào trong ngồi một lát đi.”
Âu Liên theo Tiêu Mộc Diên đi đến phòng khách, bà ta vẫn luôn im lặng ngồi trên ghế sofa.
“À…” Nên xưng hô với người này thế nào? Trong đầu Tiêu Mộc Diên chợt lóe lên một suy nghĩ, cô lên tiếng trước: “Bây giờ Trình Việt đã đến công ty rồi, nếu bác có chuyện gì muốn tìm anh ấy thì có thể đến công ty tìm Thịnh Trình Việt.”
“Thật ra bác đến tìm cháu.” Âu Liên hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Bác mong cháu có thể khuyên nhủ Trình Việt, bảo nó về nhà ăn một bữa cơm đi. Ba nó thật sự nhớ nó.”
Tiêu Mộc Diên nghe lời Âu Liên nói vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm. Cô không ngăn cản Thịnh Trình Việt đi, tại sao nghe lời nói của Âu Liên lại có cảm giác nguyên nhân đều là do cô vậy?
“Vậy thì đợi Trình Việt về, cháu sẽ nói lại với anh ấy.”
Nhưng mà, Tiêu Mộc Diên không phản bác, ngược lại còn rất thuận theo lời nói của Âu Liên.
Âu Liên nhìn trước mặt mình, bà ta vẫn thở dài. Vốn dĩ bà ta không thích cô gái này nhưng rốt cuộc thì nó vẫn có dòng máu của người đàn ông mà mình thích, càng nhìn vẫn càng thấy thích.
Chỉ là gần đây lại xảy ra chuyện như vậy, thật là đáng tiếc.
Thấy Âu Liên hình như thở dài với mình, Tiêu Mộc Diên thấy khó hiểu nhưng cũng không có hỏi. Trong ấn tượng của cô, hình như họ cũng không thân quen đến mức như vậy.
Hai người lại lúng túng ngồi ở đó thêm mấy phút nữa, Âu Liên đứng dậy: “Cũng không có chuyện gì nữa, bác về trước đây.”
Tiêu Mộc Diên không ngăn cản, tiễn Âu Liên ra tận ngoài cửa.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!