Có lẽ Thịnh Thắng trọng nam khinh nữ hơi nặng nên ông ta hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của người chỉ có duy nhất một cô con gái.
Cả đời chỉ có một đứa con gái mà lại muốn tặng cho một người đàn ông đào hoa, nếu là một người cha bình thường thì sẽ không bao giờ đồng ý.
Vì thế, tổng giám đốc Tô Thị là một người cha không bình thường.
Chỉ cần có thể bám được vào mối quan hệ với Thịnh Thị, ông ta có tặng con gái cho Thịnh Trình Việt làm vợ bé cũng được, chứ đừng nói là cho cô ta làm phu nhân của Thịnh Thế. Nuôi bên ngoài nhiêu người không liên quan đến ông ta, ông ta chỉ quan đếm đến thực quyền thôi.
Tô Anh vẫn cứ quấn riết lấy Thịnh Trình Việt, còn Thịnh Trình Việt thì hoàn toàn không để ý đến cô ta.
“Thịnh Trình Việt, em nói là em sẽ gả cho anh mà.” Tô Anh nói với vẻ kiêu ngạo, vốn dĩ cô ta cũng khá đáng yêu, lúc này nếu nhìn kỹ thì phát hiện cô ta cũng khá là khéo léo.
Nhưng đối với Thịnh Trình Việt, người trong lòng chỉ có mình Tiêu Mộc Diên mà nói, những cô gái xinh đẹp như hoa, trước mặt anh ta cũng chỉ là đầu gỗ. “Tôi cũng nói rồi, tôi đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mà! Em thấy ba anh và ba em nói chuyện rất hợp, em nghĩ chắc ông ấy rất tán thành chuyện chúng ta.” Tô Anh vừa nói vừa áp sát vào người Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt hơi lùi về sau, nhẹ nhàng tránh ra.
“Tôi thấy Trình Việt và cháu Anh nhìn rất hợp, cháu Anh vừa trẻ vừa đẹp, là đàn ông thì sẽ thích nó.” Thịnh Thắng nhìn bóng lưng Thịnh Trình Việt và Tô Anh, nói với tổng giám đốc Tô Thị.
Tổng giám đốc Tô Thị gật đầu liên tục, chắc là muốn dựa vào bối cảnh của Thịnh Thế.
Thịnh Trình Việt vốn dĩ không muốn tham gia vào bữa tiệc nhàm chán này, anh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Thịnh Thắng đang làm trò gì, anh vốn cho rằng anh có thể nói chuyện tử tế với Thịnh Thắng, kết quả anh lại bị một người phụ nữ quấn lấy.
“Anh nên biết, liên hôn với em là sự lựa chọn tốt nhất của anh. Phóng tầm mắt nhìn khắp thành phố này, người có thể xứng được với nhà họ Thịnh, chỉ có nhà họ Tô em thôi.” Đây chính là lý do Tô Anh dũng cảm như thế, từ nhỏ cô ta đã là thiên kim trong mắt mọi người, chưa từng có người đàn ông nào từ chối cô ta.
“Với Thịnh Thế của tôi, còn cần liên hôn với cô để củng cố à.”
Thịnh Thắng và tổng giám đốc Tô Thị cười cười nhìn về phía Thịnh Trình Việt và Tô Anh. Âu Liên đứng bên cạnh Thịnh Thắng, những lời bình luận của ông ta, bà ta đều nghe thấy, cảm thấy bất mãn. Người này, đến người thân cũng tính kế để có lợi ích. Bà ta nhớ tới con gái mình đang bị nhốt trong phòng…
Thịnh Thảo An vừa nghe nói Thịnh Trình Việt tới, vội vàng trang điểm, sau khi trang điểm thật xinh đẹp rồi, cô ta cho rằng cô ta có thể đứng trước mặt Thịnh Trình Việt, nhưng không biết rằng cô ta đã bị Thịnh Thắng nhốt trong phòng rồi. Thịnh Thắng sợ cô ta làm mất mặt, làm hỏng chuyện liên hôn với Tô Thị.
Còn một bên khác, một người phụ nữ nhìn đôi nam nữ đáng chú ý ở trung tâm sự kiện bằng vẻ khó chịu
Cô mặc một bộ váy rộng, chân đi giày bệt, mái tóc đen dài được buộc gọn sau đầu, nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng trên người lại toát ra sát khí khiến người khác không dám tiến lên.
“Thịnh Trình Việt!”
Một tiếng hét lớn, tất cả người có mặt đều quay sang nhìn cô.
Thịnh Trình Việt đang phiền chán Tô Anh, kết quả nghe được giọng nói quen thuộc đó, anh quay đầu, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trong lòng. Anh vui mừng, rồi sau đó lại nhíu mày, hỏi cô: “Sao em lại tới đây?”
“Anh đang trách em tới phá hỏng chuyện tốt của anh à?” Tiêu Mộc Diên đi vào.
Ánh đèn chiếu lên người cô, có vẻ như mặt mộc của cô đã áp đảo tất cả những người được gọi là thiên kim tiểu thư ở đây rồi.
Thịnh Trình Việt đang định đi đến chỗ Tiêu Mộc Diên để giải thích, thì lại bị Tô Anh bên cạnh kéo lại, vẻ mặt cô ta đắc ý nhìn Tiêu Mộc Diên, dùng khẩu hình nói: “Cô là bà cô già.”
Tiêu Mộc Diên giống như điên lên xông tới tát cho Tô Anh một bạt tai.
Tiếng tát này cực chói tai, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Tô Anh ôm mặt, ánh mắt tức giận nhìn Tiêu Mộc Diên: “Cô dám đánh tôi?”
“Tôi đánh cái loại người thứ ba không biết xấu hổ như cô, rõ ràng biết người ta đã có gia đình, còn mặt dày bám lấy.”
Cô lúc này khác hẳn lúc mới vào, mọi người nhìn khí thế của Tiêu Mộc Diên, không khỏi liên tưởng đến vợ cả đến đánh ghen tiểu tam, nhưng buổi tiệc này chẳng phải là do trưởng bối nhà họ Thịnh tổ chức để cho Thịnh Trình Việt tìm đối tượng sao? Nếu Thịnh Trình Việt đã có vợ rồi thì anh ta còn đến đây làm gì?
Tô Anh cảm thấy ấm ức, ngẩng đầu lên, dáng vẻ đáng thương nhìn Thịnh Trình Việt: “Trình Việt, người phụ nữ này đánh em.”
Nhưng Thịnh Trình Việt lại hành động không giống như mọi người tưởng tượng, là ôm Tô Anh rồi an ủi cô ta, ngược lại, anh lại đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, vẫn câu hỏi đó. “Sao em lại đến đây?” Nhưng giọng nói dịu dàng, không hề có cảm giác tức giận.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt một cái, hừ một tiếng, ngó lơ anh, sau đó tiếp tục mắng Tô Anh: “Tôi đánh cô thì làm sao? Cô dụ dỗ chồng tôi trước đó sao không nghĩ tới hậu quả này?”
Dáng vẻ này, giống hệt một người phụ nữ chanh chua chửi đổng…
“Anh Thịnh, chuyện này….” Tổng giám đốc Tô Thị nhìn một màn trước mắt, mày nhíu chặt. Trước đây ông ta cũng từng nghe Thịnh Trình Việt rất yêu vợ, hơn nữa còn vì vợ mà anh từng uy hiếp ông ta. Nếu con gái ông ta bị mắng như thế mà không giúp đỡ, thì lỡ đâu không dựa được vào nhà họ Thịnh, muốn lại gả cho một nhà tốt khác cũng rất khó.
Thịnh Thắng thấy Tiêu Mộc Diên đột nhiên xuất hiên thì tâm trạng cực xấu. Trước đó ông ta vốn định bảo Thịnh Trình Việt dẫn Tiêu Mộc Diên theo, như vậy ông ta có thể nhốt Tiêu Mộc Diên trong phòng, ít ra thì mọi thứ nằm trong sự không chế của ông ta. Nhưng, Thịnh Trình Việt lại không dẫn Tiêu Mộc Diên theo.
Thịnh Thắng vốn cho rằng Thịnh Trình Việt cũng biết lần này tới thể gặp được nhiều cô gái, vì thế sáng suốt lựa chọn việc giấu vợ. Nhưng… bây giờ xem ra chuyện không phải như vậy.
“Ông đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ làm chủ cho Tô Anh.” Thịnh Thắng nói xong, bước nhanh về phía trước.
Bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Mộc Diên mà mọi người có mặt đều bùng nổ.
“Cậu cả nhà họ Thịnh kết hôn từ lúc nào vậy? Sao tôi không biết nhỉ?”
“Đúng vậy! Tôi cũng chưa từng nghe thấy, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện đó, tự xưng là vợ anh ấy sao?”
“Nếu là thật thì, thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô là kẻ thứ ba thật sao?”
“Chắc là cô ta cũng là bị lừa thôi, gần đây, nhiều người đàn ông đã có vợ rồi cứ hay nói bản thân vẫn còn độc thân lắm?”
“Nhìn vẻ mặt người phụ nữ đó là biết, chắc là cô ấy đã từng gặp thiên kim tiểu thư nhà họ Tô rồi, nhìn có giống là không biết không?
Tô Anh nghe giọng nói châm biếm của ai đó trong đám đông, nhìn thấy Thịnh Thắng bước tới, cô ta yếu ớt gọi một tiếng: “Chú Thắng.”
Dáng vẻ này, nhìn đáng thương quá đi!
Thịnh Thắng nhìn qua đó, Tiêu Mộc Diên vẫn đang ngẩng cao đầu không yếu thế. Trên mặt cô khẽ nở nụ cười, nói với Thịnh Thắng:
“Ba, ba có thể giải thích cho con chuyện này là sao không?”
Thịnh Thắng vốn đã có chuẩn bị, nhưng nhìn Tiêu Mộc Diên, những lời định nói ra khỏi miệng đột nhiên nghẹn lại ở cổ.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!