Tiêu Mộc Diên vẫn đang nằm bên kia tắm nắng, nếu như cô biết con trai mình cả ngày chỉ chìm đắm trong “sắc đẹp” mà quên quan tâm cô, cô nhất định sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Nhưng Mộc Diên cũng không để tâm đến vậy.
Cô đang nhắm mắt, điện thoại bỗng gửi đến một tin nhắn, là một đống ảnh. Cô xem những bức ảnh này, còn xem kĩ ngày tháng, ánh mắt hiện lên vẻ đau buồn, rồi lại lập tức trở lại bình thường.
Cô vứt điện thoại lên cái bàn nhỏ ở bên cạnh, sau đó lại nhắm mắt một lúc.
Thịnh Trình Việt dạo này đang xử lý một đơn hàng, bận đến sứt đầu mẻ trán.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Đối tác là một nhà đầu tư nước ngoài, lại toàn làm phiền anh với nhiều vấn đề khác nhau.
Ban đầu, đơn hàng này không gây nên tổn hại bao lớn đối với Thịnh Thị, nhưng nhà đầu tư nước ngoài này là một gia tộc nổi tiếng ở địa phương, nếu nhận được đơn hàng này có thể họ sẽ có cơ hội mở rộng thị trường ngoại giao nước ngoài, điều này khiến họ không thể không coi trọng hạng mục đó.
Dạo này nghe lời bọn trẻ nói anh cũng chú ý đến Tiêu Mộc Diên, nhưng không thể để tâm đến hai bên cùng lúc. Thịnh Trình Việt nghĩ rằng Tiêu Mộc Diên trước đây là người con gái rất độc lập, cho dù dạo này anh quá bận không quan tâm đến cô, cô có lẽ cũng sẽ không giận.
Nhưng, anh quên mất Tiêu Mộc Diên bây giờ đang ở trong giai đoạn đặc biệt, xác suất bị trầm cảm là rất lớn.
“Cô chủ, cô muốn làm gì?” người giúp việc đang bưng hoa quả lên, lại phát hiện cô vốn đang nằm trên ghế đột nhiên đứng dậy, cô ta nghi ngờ hỏi.
Tiêu Mộc Diên nghe vậy liền mỉm cười nói: “Thấy cứ ở đây hoài cũng rất chán, tôi ra ngoài đi dạo.”
Cô vừa vào giấc, nhưng đột nhiên lại tỉnh, cũng không dám nhắm mắt lại nữa.
Người giúp việc nghe thấy cô nói, lập tức nói: “Cô nói rất đúng, đứa nhỏ này là không thể để bị buồn bực được, cần tôi đi cùng cô không?” Cô ta hỏi.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu, nhìn mặt trời bên ngoài cũng đang dần lặn xuống đằng Tây rồi: “Không cần đâu, tí nữa bọn trẻ được tan học rồi, hay là chuẩn bị cơm tối trước đi.”
Người giúp việc gật đầu, sau đó tiễn Tiêu Mộc Diên ra cửa.
Gần một tiếng sau, bọn trẻ đã về đến cửa nhà.
“Dì ơi, tối nay ăn gì?” Nguyệt Nguyệt vừa về nhà đặt cặp sách xuống liền ngồi vào bàn ăn, cô bé xoa bụng mình, đáng thương nói: “Hôm nay con đói muốn chết rồi.”
“Tiểu thư, từ “chết” không được tùy tiện nói như vậy.” Người giúp việc bê một bát canh đặt trước mặt Nguyệt Nguyệt: “Uống trước bát canh lót bụng nhé, cơm vẫn cần mấy phút nữa mới chín.”
Nguyệt Nguyệt gật đầu, mặc dù người giúp việc này nấu ăn rất ngon, nhưng nhóc vẫn cảm thấy không ngon bằng cơm mẹ nấu.
Nguyệt Nguyệt nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng của người lớn đâu.
“Mẹ đâu?” Viễn Đan vừa vào cửa đã cảm thấy căn phòng này có chút trống trải, mặc dù Tiêu Mộc Diên dạo này đã ngồi trên ban công là sẽ ngồi nửa ngày, nhưng đến giờ ăn cơm chắc chắn sẽ xuất hiện, sau đó bày đồ ăn cho tụi trẻ.
Nhưng hôm nay.....sao lại không thấy bóng dáng đâu?
“Cô chủ nói thời tiết hôm nay buồn chán, muốn ra ngoài đi dạo.” Người giúp việc trả lời.
Vừa đúng lúc chuông cửa kêu, Nguyệt Nguyệt ra mở cửa, thấy Tiêu Mộc Diên mặt cười ngại ngùng: “Mẹ ra ngoài quên mang chìa khóa.”
“Mẹ thật ngốc.” Nguyệt Nguyệt mắng một câu, rồi lại nói: “Đã tới giờ ăn cơm rồi, mẹ đến muộn phải phạt.”
Tiêu Mộc Diên mỉm cười gật đầu, sau đó ngồi vào bàn, cô nhìn chỗ bên cạnh trống không, Thịnh Trình Việt quả nhiên lại tăng ca rồi.
Lúc họ ăn cơm được một nửa, chuông cửa lại kêu.
Nguyệt Nguyệt đang nghĩ xem có chuyện gì, không lẽ có khách đến? Cô bé vẫn tung tăng chạy ra mở cửa, liền nhìn thấy Thịnh Trình Việt vẻ mặt hối lỗi đang đứng chờ.
Thịnh Trình Việt nói: “Bố ra ngoài quên mang chìa khóa.”
“.........” Nguyệt Nguyệt không nói gì: “Sao bố với mẹ giống nhau thế, dạo này đều quên mang não ra ngoài à.....”
“.......” Thịnh Trình Việt không ngờ anh lại bị con gái mắng không có não, nhưng dạo này toàn phải tăng ca, đã lâu không ăn tối cùng họ rồi.
Anh bước vào cửa thấy cả nhà đều ở đó, Tiêu Mộc Diên nhìn thấy anh còn cười với anh.
Lúc đó anh cảm thấy nụ cười đó vô cùng đẹp, nào ngờ rằng trước giông bão là bình yên.
Thịnh Trình Việt ngồi cạnh Tiêu Mộc Diên, nhẹ giọng nói vào tai cô: “Xin lỗi, dạo này không ở bên cạnh em được nhiều.”
Tiêu Mộc Diên lại né tránh, sau đó cúi người xới cơm.
Bầu không khí bỗng trở nên ngại ngùng, bọn nhỏ muốn thấy bố mẹ cho chúng xem cẩu lương, ai ngờ...Tiêu Mộc Diên lại né tránh Thịnh Trình Việt! Chuyện này là sao vậy?
Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi mất mát, nhưng nhớ ra có lẽ là dạo này không để ý đến Tiêu Mộc Diên nên Tiêu Mộc Diên cho anh một bài học. Nghĩ theo cách này, hình như khá là bình thường.
Anh nói với các con đang ngước đầu nhìn họ, mặt nghiêm túc: “Ăn cơm đi, ăn cơm.”
Bọn nhỏ nghe lời, ai cũng không muốn chọc cho Thịnh Trình Việt tức giận. Chọc anh rồi, chúng sẽ không còn trái cây ngon mà ăn.
“Nào, vợ uống nhiều canh vào, nghe nói canh này rất tốt cho mẹ bầu đó.”
“Nào, vợ, ăn mè đen đi, nghe nói ăn xong tóc của con sẽ đen nhánh.”
“Nào, vợ ơi......”
Bọn nhỏ tưởng rằng những lời ân ái này sẽ không bắt đầu cơ, cuối cùng Thịnh Trình Việt gắp thêm đồ ăn, đưa canh cho Tiêu Mộc Diên.
Người giúp việc nhìn cũng kinh ngạc, cô chủ nhà này không tồi, cậu chủ cũng tốt, lại là người đàn ông tốt rất thương vợ.
Người ngoài nhìn vào đều nghĩ Thịnh Trình Việt yêu chiều vợ, nhưng Tiêu Mộc Diên lại mẫn cảm với từ “mang thai” và “con”. Cô cảm thấy Thịnh Trình Việt bảo cô ăn nhiều thêm một chút là vì đứa con trong bụng cô, anh ta sợ con đói.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, nhưng đồ ăn Thịnh Trình Việt đưa cho, cô vẫn sẽ ăn. Cho dù cắn vào miệng sẽ bị đổi vị, có chút buồn nôn, cô vẫn cố nhịn nuốt xuống.
“Vợ, có phải em giận không?” đến tối, trong phòng ngủ, Thịnh Trình Việt tìm mọi cách nói chuyện với Tiêu Mộc Diên.
Nhưng Tiêu Mộc Diên lại lúc thì ở đây, một lúc thì lại đi ra kia, hoàn toàn không cho anh động vào.
Tiêu Mộc Diên rửa mặt xong không nói gì nằm lên giường, quay lưng với Thịnh Trình Việt: “Tôi có thể giận được gì cơ chứ!”
Thịnh Trình Việt cũng trèo lên giường, anh ôm chặt Tiêu Mộc Diên từ đằng sau: “Vợ ơi, anh xin lỗi, dạo này thật sự rất bận, đợi qua khoảng thời gian này, anh sẽ giống như trước đây. Hoặc là, anh cũng có thể nghỉ phép vài ngày, đến lúc đó cả nhà chúng ta đi chơi đi.”
Tiêu Mộc Diên không quan tâm, Thịnh Trình Việt vẫn tiếp tục nói.
Còn tưởng tượng ra rất nhiều chuyện tương lai đẹp đẽ.
“Vợ à, em ngủ rồi sao?” Thịnh Trình Việt hỏi, tại sao anh cảm thấy cô cố tình không lên tiếng, ngủ say rồi sao?
Thịnh Trình Việt lật người của Tiêu Mộc Diên lại, thấy khóe mắt cô đã ướt nhòe, anh sững lại: “Em làm sao vậy?” anh hỏi nhẹ.
Lại bị Tiêu Mộc Diên đẩy ra xa.
“Thịnh Trình Việt, anh phiền quá!”