Tiêu Mộc Diên quả thực vì có tiếng gió thổi, nên không nghe rõ Lâm Linh nói, thế nhưng láng máng nghe được giọng của một người đàn ông.
"Linh Linh, có ai đang bên cạnh cô sao?"
Lâm Linh nói: "Không có! Tín hiệu của tôi bên này chắc là không tốt thế đấy, cúp trước nhé! Có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp."
Nói xong, Lâm Linh liền cúp điện thoại.
Tiêu Mộc Diên luôn nghĩ có chút kỳ quái, Lâm Linh đang yên lành, sao đột nhiên lại muốn bỏ đi? Bởi vì điều kỳ quái trong lòng này, cô lại bấm một dãy số khác.
"Chị dâu, đã trễ thế này rồi có chuyện gì không?" Lâm Phong nhìn giờ, không hiểu Tiêu Mộc Diên gọi cho anh ta có chuyện gì.
"Tôi có chuyện, muốn nhờ anh giúp một chút có được không?"
"Chị dâu, chị khách sáo rồi, chuyện của chị chính là chuyện của anh Việt, chuyện của anh Việt là chuyện của tôi. Chị có chuyện gì xin cứ việc dặn dò, tôi nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành."
Bây giờ Lâm Phong chắc là đã coi Tiêu Mộc Diên như một người mình rất kính trọng ngưỡng mộ, dù sao trên thế giới này người có thể chế ngự Thịnh Trình Việt không phải nhiều.
"Tôi muốn anh giúp tôi điều tra vị trí một người, có vẻ rất khó đúng không?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
"Còn phải xem chị dâu muốn tìm ai đã, nếu như là người bình thường dĩ nhiên là không có vấn đề, nếu như giống với lệnh truy nã tội phạm quốc tế, bọn tôi có lẽ không đủ sức."
Lâm Phong nói như vậy thật sự có chút hài hước, trước đây thật sự không phát hiện ra: "Tôi muốn tìm người thường, cô ấy nói cô ấy về với ông bà, tôi cũng không biết quê cô ấy ở đâu, anh có thể tiện thể giúp tôi điều tra một chút tư liệu về cô ấy."
"Được." Lâm Phong hoàn toàn đồng ý: "Cô có thể nói cho tôi biết tên giới tính tuổi tác..., nếu có ảnh chụp thì đưa cho tôi một cái là tốt nhất."
"Ừ." Tiêu Mộc Diên gật đầu đồng ý, giới tính tuổi tác tên... cái này còn chắc chắn được, nhưng vì bình thường cô không có thói quen chụp ảnh, nên ảnh của Lâm Linh tạm thời rất khó tìm.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên đột nhiên nhớ ra bài đăng của Trương Bân Bân.
Những bức ảnh chụp "anh đẹp trai" cô vẫn chưa xóa, thật may mắn.
Vì vậy, Lâm Phong nhận được ảnh của Lâm Linh, lúc nhìn thấy chú thích giới tính nữ bên cạnh, tí nữa thì ho ra máu.
Đẹp trai như vậy, mà lại là nữ, không biết do thế giới kỳ diệu, hay do anh ta lạc hậu.
"Sao em còn chưa nghỉ ngơi?"
Bởi vì Tiêu Mộc Diên xử lý việc này khá lâu, lúc cô đang dặn dò Lâm Phong, còn gọi điện thoại cho Trương Bân Bân nói qua một lần tình hình.
Kết quả, lúc Thịnh Trình Việt xử lý công việc xong chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, phát hiện Tiêu Mộc Diên hai mắt vẫn mở to lướt điện thoại.
"Chồng à."
Tiêu Mộc Diên đột nhiên gọi ôn nhu như vậy, Thịnh Trình Việt thực sự mềm lòng.
"Làm sao vậy?" Thịnh Trình Việt không nhịn được thái độ liền dịu xuống.
"Không có gì, em cảm thấy mệt rồi, chuẩn bị đi ngủ." Tiêu Mộc Diên nói liền nằm xuống, lật người lại, quần áo có vẻ thực sự buồn ngủ.
Thịnh Trình Việt cảm thấy không phải là đứa bé quá hiểu chuyện, là Tiêu Mộc Diên càng ngày càng ngây thơ.
Thế nhưng ngây thơ một chút cũng tốt! Anh muốn nuôi Tiêu Mộc Diên giống như một đứa bé không hiểu chuyện, nuôi một người vợ dễ nũng nịu giống như một chuyện khiến cho người ta vô cùng tự hào.
Nhưng thật ra Tiêu Mộc Diên là vì muốn giảm bớt xấu hổ, dù sao từ đầu mình cũng đã nói Thịnh Trình Việt muốn nghỉ ngơi, kết quả người ta vào phòng lại phát hiện mình đang nghịch điện thoại, cái này quả thực cũng quá... một chút gì đó.
Thế nhưng, về sau cô ngẫm lại, cái tình huống này hình như sai sai, sao cô phải sợ Thịnh Trình Việt?
Kết quả, cô vừa ngồi dậy. Rốt cục lại nhìn thấy Thịnh Trình Việt đang mặc quần áo trước gương, điều này khiến cô thực sự không nói nên lời.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên chưa ngủ, anh nét mặt vui vẻ, cầm hai bộ quần áo ướm lên người: "Vợ, em thấy anh mặc bộ nào đẹp hơn?"
Thực ra dáng người Thịnh Trình Việt rất đẹp, mặc quần áo gì cũng rất đẹp, chỉ là từ trước đến nay anh đều mặc giản dị, kể cả lúc đi mua quần áo... Đúng rồi, hình như anh vẫn chỉ mặc đồ thiết kế riêng. Cũng chính sau này cô nói anh như vậy là quá lãng phí, cho nên trong tủ của anh ngoại trừ quần áo làm việc là đắt tiền, cái khác đều là cô mua.
"Anh... Đang làm gì vậy?" Tiêu Mộc Diên có chút khó tin liền hỏi.
"Anh đang thử quần áo!" Thịnh Trình Việt nói rất hiển nhiên, anh để hai bộ quần áo lại lên kệ, lại lấy một bộ khác, ướm lên người, cảm giác cũng không tệ lắm: "Bộ quần áo này hình như là em làm cho anh, anh còn chưa có thời gian mặc."
"Em tất nhiên biết anh đang thử quần áo, em chỉ muốn hỏi anh, sao lại muốn thử quần áo?" Dáng vẻ như vậy khiến cho cô cảm giác anh có luồng không khí không giải thích được.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
"Phụ nữ bọn em không phải lúc có chuyện quan trọng thường muốn ăn mặc đẹp một chút sao? Anh cũng vậy."
Thịnh Trình Việt nói khiến Tiêu Mộc Diên cảm giác như rơi vào trong sương mù: "Mai anh có chuyện gì à?" Cô hỏi.
Thịnh Trình Việt gật đầu, khẽ mỉm cười: "Ngày mai có một chuyện rất quan trọng."
"Chuyện quan trọng gì? Không phải là đi cùng phụ nữ chứ." Tiêu Mộc Diên trêu ghẹo nói.
Ai ngờ Thịnh Trình Việt lại gật đầu: "Phải là đi cùng phụ nữ."
Tiêu Mộc Diên vừa nghe, khuôn mặt liền sụp xuống: "Thịnh Trình Việt, anh sống không kiên nhẫn được sao?""
Thịnh Trình Việt sẽ không nói bản thân mỗi lần nhìn bộ dạng dựng lông củaTiêu Mộc Diên đều vui vẻ không rõ, anh đến gần Tiêu Mộc Diên, hướng đến gần mặt cô: "Sao vậy, tức giận rồi?"
Tiêu Mộc Diên quay đầu chỗ khác, hừ một tiếng: "Em mà thèm giận sao?"
"Ừ, đó phải là ghen." Thịnh Trình Việt nói.
Tiêu Mộc Diên lúc này không để ý đến Thịnh Trình Việt, vẫn nghiêng mặt.
Thịnh Trình Việt hôn lên khuôn mặt đang nghiêng của Tiêu Mộc Diên một cái, anh nói: "Ngày mai anh muốn đưa em đi khám thai."
"Khám thai?" Ban đầu, vì trên da mặt lạnh, lòng Tiêu Mộc Diên cũng có chút rạo rực, lúc nghe Thịnh Trình Việt nói cô trực tiếp ngẩng đầu nhìn Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt gật đầu: "Chuyện lần trước là anh sai, sau này mỗi lần khám thai anh sẽ đi cùng em."
Thực ra Thịnh Trình Việt không nhắc đến lần trước cũng được, vừa nghĩ đến lần trước cô cũng nhớ đến cảnh trước cửa công ty kia, cảnh tượng đến nay vẫn in trong đầu. Cô đột nhiên lắc mạnh đầu, phải vứt tất cả những ký ức không tốt trong đầu mình ra.
"Làm sao vậy?" Thịnh Trình Việt cảm thấy Tiêu Mộc Diên như vậy có chút không bình thường.
Tiêu Mộc Diên vẫn lắc đầu: "Không sao."
"Có chuyện gì nhất định phải nói với anh em biết không?" Thịnh Trình Việt đột nhiên nghiêm mặt nói.
Tiêu Mộc Diên ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi, sau này có chuyện gì đều làm phiền anh một chút, bây giờ, ngài Thịnh Trình Việt phiền phức đi tắm đi, sau đó đem quần áo trả về chỗ cũ, chuẩn bị đi ngủ được không?"