Người khác cũng không tính, nhưng về hai người đó thì lúc trước Thịnh Trình Việt có nói riêng với bảo an, cũng đưa ảnh chụp cho anh ta xem. Vậy mà người này cứ như mù vậy, lần này lại để Thịnh Thắng đi vào, làm hai đứa con của cô bị bức hại như thế...
Lâm Phàm vốn còn muốn thay người bảo an kia nói mấy lời, nhưng sau khi nghe Tiêu Mộc Diên nói xong, anh cũng cảm thấy tên kia bị phạt đúng tội rồi, nếu chuyện này xảy ra trên người anh, anh cũng không chịu được.
"Đúng rồi, Lâm Phàm, cậu còn nhớ rõ người tôi nhờ cậu điều tra không?" Tiêu Mộc Diên bỗng dưng nhớ tới Lâm Linh, đã lâu không gọi điện thoại với nhau rồi, mấy ngày gần đây cô có gọi lại, nhưng là đã tắt máy.
Lâm Phàm nghĩ đến nhiệm vụ mà Tiêu Mộc Diên giao cho mình, nói: "Em tra được rồi, người kia đúng là về tới nhà cũ của cô ấy, người trong thôn nói là cuộc sống cổ cũng tốt lắm, hình như còn có một người đàn ông đối với cổ rất tốt."
Tiêu Mộc Diên nghe đến đó, không khỏi nghĩ rằng, có nhiều chuyện có thể nói như thế mà Lâm Linh chẳng nói với cô. Cô nghĩ, qua một khoảng thời gian nữa, đợi những chuyện này đều kết thúc, cô sẽ đi tìm Lâm Linh trò chuyện đàng hoàng, rốt cuộc là tình huống gì.
Gọi điện với Lâm Phàm xong, Nguyệt Nguyệt gõ cửa.
Tiêu Mộc Diên bảo cô bé tiến vào, chỉ thấy Nguyệt Nguyệt rên rỉ đi tới trước mặt cô.
"Sao thế?"
Tiêu Mộc Diên vốn định đùa Nguyệt Nguyệt, nhưng mà sau khi thấy gương mặt sưng thành bánh mì của con bé, thì đau lòng không thôi.
"Mẹ, thật ra con hết đau rồi, chỉ cảm thấy này xấu quá, trước khi tiêu sưng con có thể không đến trường được không? Nếu không chắc chắn các bạn khác sẽ cười con." Hình ảnh ở trường của cô chính là hot girl cao ngạo lạnh lùng, sao có thể hủy nó đi được?
Tiêu Mộc Diên nhìn ra kế vặt của cô con gái nhỏ, nhưng không vạch trần: "Nguyệt Nguyệt, mẹ hỏi con, trước không phải con nói ai đó quyến rũ ba của ba con?"
Cô nhớ đến, hình như vì câu nói này mà Nguyệt Nguyệt mới bị đánh.
Nói còn chưa dứt, Nguyệt Nguyệt tức giận: "Mẹ, con thấy ông già đó có tật xấu, nói là muốn giới thiệu Tô Anh cho ba, kết quả mẹ xem dáng vẻ kia của ông ta kìa, rõ ràng là bản thân thích Tô Anh. Còn nói cái gì mà thiên kim chính quy cái quỷ gì đó, giữa hai người đàn ông còn chưa tính, còn là hai ba con! Thật sự mắc ói."
Nghe Nguyệt Nguyệt nói, Tiêu Mộc Diên có chút không dám tin đây là lời con gái của mình nói ra, hỏi: "Vì sao con nói thế?"
"Mẹ, người biết không? Lần trước cô ta rời khỏi nhà chúng ta thì trực tiếp đi tới nhà cũ của nhà họ Thịnh, đi khóc lóc kể lể với ông già kia, nói chúng ta tổn thương cô ta thế nào, bắt nạt cô ta làm sao, khiến lòng cô ta tổn thương sâu sắc. Ông già kia an ủi cô ta, mém tí nữa là an ủi lên tới giường, hai người bọn họ chắc chắn có vấn đề." Nguyệt Nguyệt nói tất cả những gì mình biết cho Tiêu Mộc Diên.
Nghe Nguyệt Nguyệt nói, Tiêu Mộc Diên thật khó có thể hiểu được làm sao một cô nhóc mấy tuổi nói được những lời như thế, cô hỏi: "Sao con biết được những chuyện này? Con có sống ở nhà cũ đâu?"
"Đây đều là cô nói đó, cô còn nói ông già kia còn vì Tô Anh muốn ly hôn với vợ đây nè." Nguyệt Nguyệt nói xong, chậc chậc vài tiếng, cô cũng không tin được chính mình nói những lời này.
"Cô?" Cô nào thế?
"Chính là cô Thảo An chứ ai!" Nguyệt Nguyệt lặng lẽ trợn mắt liếc một cái: "Mẹ cũng gả cho ba lâu thế rồi, ngay cả em gái của ba, mẹ cũng không quen biết à?"
Thịnh Thảo An? Tiêu Mộc Diên lại hỏi tiếp: "Vậy cô con còn nói gì với con nữa không?"
"Chính là con vừa nói rồi đấy, thật ra cô khá tốt, trước kia, lúc mẹ không ở đây còn thường đưa đồ ăn vặt cho bọn con."
Tiêu Mộc Diên suy nghĩ về Thịnh Thảo An trong ấn tượng, hình như cũng không phải dáng vẻ của một người phụ nữ đàng hoàng gì, nhưng bây giờ, lại từ trong miệng đứa trẻ trở nên tốt như vậy, có bao nhiêu kỳ lạ cơ chứ. Chẳng lẽ thật giống như cô ta nói như thế, vì Tô Anh mà Thịnh Thắng muốn ly hôn với Âu Liên?
"Nguyệt Nguyệt, có phải gần đây bạn học Tô còn ngông cuồng như thế không?" Thịnh Thắng tới đây luôn miệng nói mục đích của mình chính là muốn Viễn Đan nói xin lỗi với cậu bé họ Tô kia.
Nguyệt Nguyệt nghe thế, thở dài: "Đừng nói nữa, bạn học Tô này vốn chẳng đi học, trong khối lớp bọn con đều cho là cậu ta cảm thấy mất mặt nên chạy mất, con cũng cảm thấy, nếu là con con cũng sẽ thấy mất mặt."
Ngày ấy, hình như Tô Hoằng Nghị đưa tay về phía Viễn Đan... Như thế thì không giống có ý muốn chạy trốn.
Nguyệt Nguyệt thấy Tiêu Mộc Diên lặng im, lại thấy món đồ trong tay cô rất đẹp mắt, liền mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ cầm gì trong tay thế."
Tiêu Mộc Diên bị hỏi, nhìn trong tay xem, chính là rượu thuốc cô tìm nãy giờ, thật là chẳng biết cô tìm nó từ chỗ nào ra nữa. Cô lập tức mở nắp, đổ một chút rượu ra, bôi trên mặt Nguyệt Nguyệt.
Cảm giác lành lạnh, Nguyệt Nguyệt dường như cảm thấy đã hết đau rồi.
Buổi chiều, bọn họ bàn bạc nguyên nhân vì sao khi về tới nhà lại bừa bộn đến thế, Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên đều chọn ngậm miệng không nói.
Thật ra đối với Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, đây đều là ác mộng.
Lúc ấy, hai đứa chỉ đang ở nhà làm bài tập thôi, liền có một đám người vọt vào, nhấc hai đứa đứng lên, người được bọn họ gọi là ông nội kia, cầm gậy đi tới trước mặt bọn họ...
Tiêu Mộc Diên nói: "Tối thứ bảy, mẹ và ba mấy đứa muốn ra ngoài một chuyến, có thể sẽ về trễ một chút, mẹ sẽ nói với dì Bân Bân, để dì ấy tới đây chơi với tụi con nha, mấy đứa nhớ kỹ đừng chạy loạn đấy!"
"Thật ra có dì Lưu ở với tụi con là được rồi!" Nguyệt Nguyệt nói.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Mỗi lần Trương Bân Bân tới nên tới một mình đi! Âu Vũ Đình kia giống y như theo đuôi, cứ theo chân dì ấy. Nhớ lúc trước, chú ấy theo đuổi mẹ của cô, đối với bọn cô thật tốt, chẳng có gì để nói, bây giờ thì ai mà đùa dì Vân chú ấy sẽ tới đánh mông ai, đây là xảy ra chuyện gì chứ...
Không ngờ rằng, Tiêu Mộc Diên muốn chính là Âu Vũ Đình tới, dù sao có người như anh ta ở đây, dù có người muốn làm cái gì, nhìn thấy anh ta cũng không dám lỗ mãng bao nhiêu.
"Không phải dì Bân Bân rất tốt à? Dì ấy cũng rất thích các con, cứ quyết định vậy đi!" Tiêu Mộc Diên nói xong, liền bảo bọn nhóc: "Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm xong mới có thể cao lên."
Bọn họ chọn không nói lời nào, chỉ là lúc về tới phòng, Thịnh Trình Việt hỏi: "Em nhất định phải tham gia ư?"
"Không được sao?" Tiêu Mộc Diên hỏi lại.
"Anh cứ cảm giác sẽ có nguy hiểm." Thịnh Trình Việt nói ra lo nghĩ của bản thân.
"Sẽ có nguy hiểm gì?" Tiêu Mộc Diên nói, " Chúng ta nhất định phải hiểu rõ một ít chuyện, ví dụ như rốt cuộc quan hệ của ba anh và Tô Anh là thế nào..."
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, bỗng dưng nhớ tới gần đây, nhà họ Tô rất ngông cuồng trên thương trường, nếu như không phải có người ở phía sau, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
Kết quả là, hai người bọn họ chỉ quyết định qua loa là muốn đi nơi đó tham gia tiệc rượu kia như vậy.