Thấy trong mắt mọi người đều hiện vẻ giật mình, Trương Lân cũng tỏ ra vẻ mặt không ngờ đến: "Tin tưởng các vị đều đang nghĩ, bạn gái của tôi có phải rất giống với cô vợ của ngài kia đúng không?”
Đám người chần chờ.
"Tôi cũng thấy rất lạ, tại sao ảnh chụp của tôi và bạn gái lại lưu lạc bên ngoài, sau đó còn lên bìa tạp chí."
Trương Lân lại nói thêm rất nhiều lời, dù sao kết quả sau cùng chính là không có bất cứ quan hệ nào với Tiêu Mục Diên. Mà những tấm hình kia cũng là cùng bạn gái cùng nhau ảnh chụp, mặc dù có ảnh hưởng đến danh dự, nhưng bọn họ cũng không làm chuyện gì sai
"Nếu chân tướng rõ ràng, như vậy tôi có thể cùng vợ mình rời khỏi đây trước được chưa."
Thịnh Trình Việt nói xong, nắm tay Tiêu Mộc Diên liền bước đi
"Con đứng lại đó cho ba!"
Thịnh Thắng rống một tiếng, nhưng không ngăn được bước tiến của Thịnh Trình Việt.
"Hôm nay nếu con dám bước ra đi nơi này một bước, ba liền tuyên bố cắt đứt quan hệ ba con với con.”
Thịnh Trình Việt rốt cục cũng quay đầu lại, anh nắm tay Tiêu Mộc Diên rồi nhìn Thịnh Thắng nói: "Ngài cứ tự nhiên."
Thịnh Thắng vô cùng tức tối nói: "Tôi tuyên bố, kể từ hôm nay, tôi Thịnh Thắng và Thịnh Trình Việt cắt đứt quan hệ cha con, từ đây Thịnh Trình Việt không còn là con trai Thịnh Thắng tôi nữa, đồng thời, tôi cũng thu hồi mọi quyền hành của Thịnh Trình Việt tại Thịnh Thị, từ hôm nay, nó không còn là tổng giám đốc Thịnh Thị nữa,”
"Anh Việt, anh nhanh nói xin lỗi với chú Thắng đi! Anh là con chú, chỉ cần anh nói xin lỗi là được!” Tô Anh đứng bên lo lắng nói.
Thịnh Trình Việt chỉ nhìn lướt cô ta một cái, sau đó trực tiếp mang theo Tiêu Mộc Diên rời đi.
Với anh mà nói, trên thế giới này, thứ có thể cùng đánh đồng với Tiêu Mộc Diên, là thứ không hề tồn tại.
Tô Anh đang muốn đuổi theo, lại bị Trương Lân đứng cạnh cản lại.
"Anh làm gì?" Tô Anh không vui hỏi.
Trương Lân lại nói: "Chị tôi có lời bảo tôi truyền đạt lại cho cô.”
Tô Anh cảm thấy người trước mặt khá quen, tựa như là... có vài phần giống Trương Nhi.
"Lời gì?"
"Chị tôi nói, những lời chị ấy nói trước đây đều là gạt cô, bởi chị ấy cũng chưa từng thành công bao giờ.” Trương Lân nói: "Cô chẳng lẽ không thấy hôm nay chị ấy không tới đây sao?"
Trải qua nhắc nhở, Tô Anh mới phát hiện Trương Nhi xác thực không có mặt ở nơi đây, trước kia, có sự kiện lớn gì, Trương Nhi đều sẽ tới, vậy mà hôm nay...
"Chị tôi đã ra nước ngoài, chị ấy nói là coi như chị ấy có kết hôn, cùng không lấy được tâm của chồng, việc này quá thất bại, nhưng cũng là sự thật.”
"Đại khái khi nào cô ta sẽ về?"
"Việc này tôi cũng không rõ, muốn nhìn chính chị ấy suy nghĩ thế nào đã."
Sau khi nói chuyện xong, Tô Anh càng mờ hồ, cảm thấy vô cùng mê mang, tại sao cô lại khăng khăng muốn Thịnh Trình Việt chứ? Biết rõ anh ta không thích cô ta, không lựa chọn cô, đầu óc cô thật có vấn đề rồi sao?
Cô ta trầm mặc không nói gì, quay người rời khỏi nơi này, đến phía sau, không ngừng rót rượu uống.
"Anh Anh, cháu đừng uống nữa.” Thịnh Thắng cảm thấy Tô Anh có chút không đúng,ông ta vẫn đi theo Tô Anh, kết quả phát hiện Tô Anh cứ rót rượu uống không ngừng.
"Không, tôi muốn uống." Tô Anh đẩy người trước mặt ra, cô ta nhìn người trước mặt, cảm giác như có bóng chồng, cô ta đột nhiên tiến lên ôm lấy người kia: "Anh Việt, tại sao, tại sao anh không quan tâm em, rõ ràng dáng người em cũng không kém ai mà!"
"Dáng người Anh Anh đẹp nhất, là thằng nhóc Trình Việt kia không biết thưởng thức mà thôi." Thịnh Thắng nói lời khinh bỉ con mình.
Nghe được lời Thịnh Thắng, Tô Anh cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn nhiều, cô ta nói: "Chú Thắng, vẫn là chú tốt, không giống anh Việt, khiến cho cháu đau lòng, khiến cháu khổ sở."
Tô Anh nói, thân thể không tự chủ cọ vào người Thịnh Thắng. Thịnh Thắng chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa như đang thiêu đốt, nhìn Tô Anh trước mặt cũng hơi thay đổi.
Kỳ thật Thịnh Thắng thừa nhận rằng, ông ta quả thật có ý với cô nhóc trước mặt, giờ ánh mắt của ông ta nhìn Tô Anh đã thay đổi: “Trình Việt đã không cần cháu, như vậy Chú Thắng cần cháu. Yên tâm, Anh Anh, Chú Thắng nhất định sẽ không bạc đãi cháu."
Thịnh Thắng nói, bế Tô Anh đi trở về trong phòng của mình. Một đêm này Tô Anh giống như đã nằm mơ một giấc mơ hoàn chỉnh, cô ta mơ thấy mình đã đưa thứ quý giá nhất cho anh Việt. Nhưng cô ta đâu biết người phía trên mình lại là một ông già đã hơn năm mươi tuổi.
Thân thể Thịnh Thắng trần truồng, nhìn cơ thể trẻ trung trước mặt, nhớ lại chuyện vừa nãy, cứ như đã trở về thời tuổi trẻ. Tay ông ta cố ý chơi đùa thân thể kia, vô cùng quyến luyến.
Ông ta cũng nghĩ qua cô gái này sau khi tỉnh lại sẽ thét lên, nhưng là ông ta đã quyết định, sẽ cho cô thứ tốt nhất.
Sau khi Thịnh Trình Việt kéo Tiêu Mộc Diên ra về, ngồi trên xe. Anh nhìn cô gái trước mặt mình, đột nhiên hỏi: "Biểu hiện hôm nay rất tốt, có muốn được thưởng không?"
Tiêu Mộc Diên cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó mở bàn tay: "Không biết ông chủ sẽ thưởng bao nhiêu? Em thấy biểu hiện hôm nay của em không tệ đâu, có lẽ sẽ được đến 150 triệu chứ.”
Cô gái này thật thông minh, vậy mà nhanh như vậy liền hiểu anh đang nói gì. Thịnh Trình Việt đột nhiên xích lại gần nói: "Một tỷ rưỡi, ngủ một giấc cùng anh, thế nào hả?"
"Nhưng em đang mang thai, cũng không có thể làm vận động gì kịch liệt đâu nha." Tiêu Mộc Diên xoắn xuýt mày, sau đó nói: "em có nên đánh anh một cái không?"
"Em dám!" Thịnh Trình Việt cố ý xụ mặt.
"Em không dám, lỡ như bây giờ anh đem em ném xuống, vậy coi như một thi hai mệnh." Tiêu Mộc Diên cười nói.
"Nếu như em còn dám tùy tiện nguyền rủa chính mình, xem anh có ném em xuống hay không.”
Thịnh Trình Việt không thích Tiêu Mộc Diên động một chút lại nói loại lời này, nhưng là không thể dạy dỗ được cô, thật là khiến anh hơi giận.
"Đừng, em biết lỗi rồi.”Sao Tiêu Mộc Diên lại không biết ý Thịnh Trình Việt được chứ?
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, đột nhiên hỏi: "Lúc đó em về nhà như thế nào?"
"Lúc đó? Là lần anh ném em xuống xe sao?” Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt mặc dù cảm thấy nghe xong hơi khó chịu trong người, nhưng đó là sự thật, anh gật đầu: "Lần đó, em trở về bằng cách nào?"
Tiêu Mộc Diên bắt đầu cẩn thận nhớ lại lúc đó, cô nói: "anh lúc ấy thật là xấu người xấu cả nết, vứt một người phụ nữ như em xuống đường, không sợ em xảy ra chuyện sao? Lúc đó vẫn là buổi tối, ban đêm cũng không có nhiều người đi dạo gì. Cũng may cho em, gọi được một chiếc xe đến, rồi trở về, không thì chỉ còn nước ngủ đầu đường xó chợ thôi.
Nghe Tiêu Mộc Diên lên án, Thịnh Trình Việt cảm thấy mình làm sai. Nhớ tới tình huống lúc đó, anh thật sự cảm thấy mình đúng là một tên khốn.
"Cô Tiêu Mộc Diên, bây giờ anh muốn giải thích với em. anh thề, về sau tuyệt đối anh sẽ không bỏ em xuống một lần nào nữa."