"Thịnh Trình Việt, anh điên rồi. Tiền tài gì đó có quan trọng như vậy sao? Chẳng lẽ nó còn quan trọng hơn em và các con à?"
Nghe Tiêu Mộc Diên hỏi không ngừng, Thịnh Trình Việt vẫn nói câu nói kia: “Em có chút lòng tin vào chồng mình được không?"
Âu Vũ Đình vốn không tin, nhưng nhìn thấy nụ cười tự tin trên môi của Thịnh Trình Việt, anh ta lại thấy có thể đánh cược một lần.
"Được, tôi có thể đánh cược với cậu, nếu như trong vòng ba tháng cậu thật sự có thể đạt được mục tiêu, như vậy... tôi sẽ giao tất cả đơn hàng của Âu thị cho cậu."
"Thỏa thuận."
"Hai người có thể đừng quyết định bừa bãi như vậy được không?" Tiêu Mộc Diên cảm giác mình sắp phát điên rồi.
Âu Vũ Đình phần nào hiểu được tâm trạng của Tiêu Mộc Diên. Anh ấy nghĩ, nếu như mình có một ngày như vậy, Trương Bân Bân chắc chắn còn điên nhanh hơn mình.
"Diên Diên, bây giờ Bân Bân đang chờ em ở dưới tầng. Cô ấy nói muốn đi mua mấy bộ quần áo cho con trai nuôi hoặc là con gái nuôi tương lai của mình đấy." Âu Vũ Đình đột nhiên nói với Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên hơi bối rối: “Bân Bân à? Bây giờ cô ấy đang ở dưới lầu sao?"
Âu Vũ Đình gật đầu: “Hôm nay cô ấy đi cùng anh tới đây, nhưng không hiểu sao lại bị trung tâm thương mại bên cạnh thu hút mới tách ra."
"..." Tiêu Mộc Diên cảm thấy không còn lời nào để nói nữa. Lúc này, chuông điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, là Trương Bân Bân gọi tới.
"Diên Diên à, bây giờ tớ đang ở siêu thị cạnh văn phòng của cậu. Cậu qua đây nhanh lên đi. Tớ thấy nhiều quần áo trẻ con rất đẹp đấy!"
Giọng nói đầy hưng phấn của Trương Bân Bân dường như cũng có thể truyền qua điện thoại, làm cho mỗi người bọn họ đều nghe được rõ ràng.
Tiêu Mộc Diên đang muốn nói mình không đi nhưng Trương Bân Bân đã nói trước.
"Cậu nhanh tới đây đi. Bây giờ tớ sẽ tới cổng đón cậu."
Trương Bân Bân nói xong liền cúp điện thoại.
Tiêu Mộc Diên đứng dậy định rời đi nhưng vẫn nói thêm với Thịnh Trình Việt: "Anh không được làm chuyện gì ngu ngốc đấy, nếu không cả đời em sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Thịnh Trình Việt gật đầu, đồng thời nhìn theo Tiêu Mộc Diên rời đi. Cho dù bóng lưng của cô đã biến mất khỏi tầm mắt nhưng anh vẫn nhìn theo.
"Chậc chậc, tôi nói này, hai người có thể đừng khoe ân ái mọi lúc mọi nơi như vậy được không? Làm vậy sẽ rất đả kích người khác đấy." Âu Vũ Đình không nhịn được nói. Thịnh Trình Việt làm như vậy khiến anh ấy cảm thấy hơi mất mát, nghĩ nếu như Trương Bân Bân đang ở bên cạnh mình thì tốt rồi.
Thịnh Trình Việt quay đầu nhìn Âu Vũ Đình: “Cậu cũng đâu phải chó độc thân, bọn tôi sao lại đả kích tới cậu chứ?"
"Cho dù không phải là chó độc thân, vậy cũng không thể nhìn, quá là..." Trong giây lát, Âu Vũ Đình cảm thấy mình không tìm được từ nào để hình dung về hai người bọn họ nữa.
Anh ấy luôn cảm thấy hai người bọn họ chẳng khác nào trẻ sinh đôi, muốn tìm một người mà lần nào đến nơi cũng sẽ gặp được cả hai người.
"Cậu nói đi, cậu muốn Diên Diên rời đi là muốn nói gì với tôi hả?" Thịnh Trình Việt nói thẳng vào vấn đề.
Âu Vũ Đình thở dài. Thịnh Trình Việt luôn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện: “Cậu đoán được tôi đã gặp được ai ở cửa không?"
"Ai?"
"Sếp tổng của Tô thị, dường như ông ta tới tìm cậu." Âu Vũ Đình nói xong đột nhiên cười với vẻ không đàng hoàng: “Tôi còn nghe nói, trước đây hình như cậu từng uy hiếp ông ta, bây giờ hình như ông ta xoay người cực đẹp, tính tới đánh bại cậu. Thế nào, cậu nghe xong, có phải đã thấy sợ rồi đúng không?"
Âu Vũ Đình biết, muốn để Thịnh Trình Việt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ là không có khả năng, nhưng dù gì cũng không phải là vẻ mặt vô cảm như vậy chứ? Nếu vậy sếp tổng của Tô thị sẽ rất đau lòng đấy.
"Sao tôi không nghe được báo cáo gì liên quan tới chuyện ông ta tìm tới tôi chứ?"
"Bởi vì tôi cản người thông báo lại, nói với cô ta là tôi sẽ chuyển lời cho cậu." Âu Vũ Đình nhìn đồng hồ đeo tay một lát: “Bây giờ hẳn sếp tổng kia đã chờ hơn mười phút rồi."
Âu Vũ Đình cho rằng Thịnh Trình Việt hẳn phải lập tức qua dàn xếp với sếp tổng của Tô thị, làm như vậy mới có thể có lợi cho anh. Nhưng anh lại lười biếng ngồi ở chỗ đó xem tài liệu: “Nếu ông ta qua mười mấy phút còn chưa sốt ruột tìm tôi thì chắc hẳn không có chuyện gì khẩn cấp đâu. Cứ để cho ông ta chờ ở đó tiếp đi."
Âu Vũ Đình hơi kinh ngạc nhưng... "Quả nhiên là Thịnh Trình Việt." Anh ta nói xong liền ngồi xuống sôfa bên cạnh.
Thịnh Trình Việt ngước mắt nhìn Âu Vũ Đình hỏi: "Cậu ngồi ở đây làm gì?"
"Tôi chờ bà vợ đang mê mải lạc mất phương hướng trong trung tâm thương mại."
Ban đầu, Âu Vũ Đình và Trương Bân Bân nghĩ của Tiêu Mộc Diên sẽ đến đây. Nhưng nghĩ tình cảnh của Thịnh Trình Việt bây giờ, nếu như nói gì khác với anh mà để cô nghe được thì khó tránh khỏi sẽ lo lắng.Nên là Trương Bân Bân nói có thể dẫn cô đi dạo phố. Kết quả là cô ấy tới đây không bao lâu đã trực tiếp vứt bỏ anh ấy để xông vào Trung tâm thương mại.
Thịnh Trình Việt nghe vậy chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Bên kia, sếp tổng Tô thị đã chờ trong phòng khách rất lâu nhưng thậm chí không có nổi một người đi ra tiếp đón. Ông ta nhìn màn hình lớn trước mặt, tin tức phía trên vẫn liên quan tới Thịnh Trình Việt. Ông ta nghĩ chắc anh thất bại không có cách nào đối mặt, nên không dám ra gặp mình.
Sở thích lớn nhất trong cuộc đời của ông ta chính là đối mặt với chó nhà có tang, nghĩ như vậy, ông ta hình như cũng không quá chú ý tới chuyện chờ thêm một lát.
Mà Tiêu Mộc Diên vừa xuống thang máy, Trương Bân Bân đã xông tới trước mặt và ôm lấy cô: “Diên Diên, đã lâu không gặp, tới thấy cậu lại to lên rồi đấy."
"Cậu ra chỗ khác đi." Tiêu Mộc Diên không hề khách sáo đẩy mặt Trương Bân Bân ra. Bây giờ cô đang mang thai, hết ăn lại ngủ nên có béo lên cũng là chuyện rất bình thường. Chủ yếu hơn là bác sĩ còn cảm thấy cô nhẹ cân đấy.
Trương Bân Bân không giận chỉ mỉm cười, xoa bụng của Tiêu Mộc Diên nói: "Tớ nói là bụng của cậu to ra thôi. Xem ra con trai hoặc con gái nuôi tương lai của tớ vẫn rất khỏe mạnh."
Nói đến đứa trẻ, ánh mắt Tiêu Mộc Diên bất giác trở nên dịu dàng. Cô xoa bụng của mình. Chỉ còn không tới ba tháng nữa, đứa trẻ này sẽ ra đời.
"Diên Diên, bây giờ cậu đã biết giới tính của đứa trẻ chưa?" Trương Bân Bân hỏi. Bây giờ cô ấy luôn miệng nói con trai nuôi, con gái nuôi cứ có cảm giác là lạ. Chỉ cần biết giới tính thì khi cô ấy mua quần áo cũng dễ chọn hơn.
Tiêu Mộc Diên gật đầu.
Trương Bân Bân nhìn Tiêu Mộc Diên và đột nhiên cao hứng nói: “Thế là con trai hay con gái vậy?"
Tiêu Mộc Diên suy nghĩ một lát: “Tớ cảm giác không nói cho cậu biết thì tốt hơn."
Trương Bân Bân nghe được Tiêu Mộc Diên nói vậy, gương mặt liền lộ vẻ suy sụp: “Tớ nói này Tiêu Mộc Diên, cậu đừng có nhỏ mọn như vậy chứ? Tớ lại không phải là bọn buôn người, cậu nói cho tớ biết giới tính của đứa trẻ thì lát nữa mới dễ mua quần áo được chứ?"
Lúc này, Tiêu Mộc Diên mới nhớ ra, vừa rồi dường như cô thật sự nói với Trương Bân Bân là muốn đi dạo siêu thị nhưng thật ra trong nhà cô không thiếu thứ gì, cũng không biết mua gì cả.
Nếu là quần áo trẻ con cho con trai hay con gái thì nhà bọn họ đều có. Trước đây do thói quen tiết kiệm nên các loại quần áo sơ sinh vẫn còn một đống không ném đi. Cô nghĩ dù sao trẻ con cũng lớn nhanh, chắc không cần phải mua nhiều quần áo như vậy làm gì.