Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên hơi biến sắc, Thịnh Trình Việt muốn làm gì?
Cô muốn lấy lại điện thoại trong tay anh, nhưng lực bất tòng tâm, cảm giác choáng váng trong đầu truyền đến càng lúc càng mạnh. Cô rất muốn ngất đi, nhưng lúc này cô càng muốn nghe thử Thịnh Trình Việt sẽ nói những gì với Âu Vũ Đình?
“Tiêu Mộc Diên! Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi phải lập tức nhìn thấy cô, cô quay về cho tôi. Cô đã thực sự phản bội tôi tìm người đàn ông khác, hơn nữa còn tìm em rể tôi, có phải cô muốn làm tôi tức chết hay không?”Âu Vũ Đình tức giận hét lớn vào trong điện thoại.
Anh ta vừa định làm việc, mới mở máy tính ra, bạn thân đã gửi hình ảnh Thịnh Trình Việt ôm Tiêu Mộc Diên đến, hơn nữa phía trên còn chú thích, Tiêu Mộc Diên là nhân tình Thịnh Trình Việt bao nuôi. Người phụ nữ này là bạn gái anh ta công nhận, đây không phải là cắm sừng anh ta sao?
Tiêu Mộc Diên đương nhiên cũng nghe thấy giọng nói của Âu Vũ Đình từ trong điện thoại truyền tới, em rể của anh ta? Thịnh Trình Việt đã trở thành em rể của anh ta từ lúc nào? Nghĩ đến đây, trong đầu cô bỗng nhiên giật lên, Âu Đan! Âu Đan là em gái của Âu Vũ Đình sao?
“Anh Âu, không cần nóng nảy như vậy chứ? Như vậy rất dễ làm tổn hại đến sức khỏe đó.” Thịnh Trình Việt trong lúc nói chuyện bỗng đặt bàn tay lên người Tiêu Mộc Diên. Anh không quan tâm bây giờ thân thể cô tựa như sắp ngất đi, bàn tay ấn lên chỗ tròn trịa căng đầy của Tiêu Mộc Diên, cô giãy giụa theo bản năng.
Bởi vì sự nắn bóp của Thịnh Trình Việt, cô theo bản năng phát ra tiếng thét chói tai, nhưng lại bởi vì cả người không có sức lực, thứ phát ra chỉ là âm thanh rên rỉ yếu ớt, và âm thanh này cũng vừa hay truyền vào trong điện thoại. Khóe môi của Thịnh Trình Việt hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Âu Vũ Đình đương nhiên sửng sốt, hai người bọn lại đang làm… Vừa nãy anh ta nghe rõ ràng âm thanh đó, đó chính là giọng của Tiêu Mộc Diên. Hơn nữa, giọng của cô lại còn dễ nghe như vậy.
“Thịnh Trình Việt! Cậu đã đính hôn với em gái tôi rồi, cậu làm như vậy sao xứng đáng với em gái tôi?”Âu Vũ Đình đương nhiên là nóng nảy rồi, anh ta không những rất nóng nảy, mà trong lòng cũng dâng lên một sự tức giận vô cớ. Đáng chết, hai người bọn họ lại làm chuyện đó cùng nhau. Bản thân trước đây muốn có cô đến thế, nhưng cô chưa từng trao cho anh ta một lần, lại không ngờ rằng…
Tiêu Mộc Diên biết Thịnh Trình Việt vừa rồi là cố ý, cô thật sự không có sức lực nghe tiếp nữa, dần dần nhắm mắt lại, trong giây phút này cũng không còn ý thức nữa. Đúng vào lúc nhắm mắt lại, cô dường như còn nhìn thấy vẻ mặt như thiên sứ đó của Thịnh Trình Việt đang lộ ra một nụ cười như ác ma.
Cô chỉ cảm thấy mình tựa như đang dần dần đắm chìm, đắm chìm trong thế giới của anh, cho đến vực sâu không đáy…
Thịnh Trình Việt vừa nhìn thấy Tiêu Mộc Diên ngất đi, anh cũng lo lắng, cũng không muốn rảnh rỗi phí lời với Âu Vũ Đình nữa, không quan tâm đến những câu chất vấn trong điện thoại của Âu Vũ Đình, đột nhiên tắt điện thoại.
Âu Vũ Đình đang muốn để Tiêu Mộc Diên nhận điện thoại, nhưng không ngờ Thịnh Trình Việt lại tắt điện thoại của anh ta. Anh ta gọi lại liên hồi, nhưng điện thoại vẫn không ai nhận. Âu Vũ Đình tức giận ném điện thoại xuống đất. Bởi vì hai người bọn họ đang làm chuyện đó, nên không có thời gian nhận điện thoại của anh ta sao? Trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn tức giận.
Thịnh Trình Việt lái xe với tốc độ nhanh nhất, thậm chí cũng không kịp tìm chỗ để xe, anh liền trực tiếp dừng xe, ôm Tiêu Mộc Diên xông vào trong, anh không thể để người phụ nữ này xảy ra chuyện.
“Tiêu Mộc Diên! Không có sự cho phép của anh, em không được phép xảy ra chuyện!” Thịnh Trình Việt nói khẽ, nhưng trong lòng có sự lo lắng mơ hồ. Anh nghĩ, sự lo lắng này chắc là xuất phát từ đáy lòng mình, bất kỳ ai chịu vết thương như thế này, anh cũng sẽ có tâm trạng như vậy.
Có lẽ anh vẫn không biết, anh luôn phủ nhận cảm giác của mình đối với Tiêu Mộc Diên.
Kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là bị thương ngoài da một chút mà thôi, Thịnh Trình Việt đưa Tiêu Mộc Diên trở về biệt thự.
Ba đứa nhỏ vừa nhìn thấy Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt quay trở về, đều kích động chạy về phía bọn họ.
“Mẹ làm sao thế? Trán sao lại sưng thế?” Viễn Đan vừa nhìn liền phát hiện ra vết thương trên trán Tiêu Mộc Diên, trong lòng giận dữ, tức giận nhìn Thịnh Trình Việt, người đàn ông cực phẩm này lại làm mẹ cậu bị thương.
“Ôi, chân của mẹ cũng sưng rồi! Chuyện này là thế nào?” Lúc nói bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt còn muốn với đến chân của Tiêu Mộc Diên.
Viễn Đan cũng theo ánh mắt của Nguyệt Nguyệt nhìn cái chân sưng rất to của Tiêu Mộc Diên. Mặt cậu tối sầm lại, trong mắt cũng nổi lên một ánh nhìn lạnh lùng. Đáng ghét, mẹ của cậu bị thương rồi, hơn nữa còn bị thương nặng đến thế.
“Chú làm gì thế? Cháu vừa mới giao mẹ cháu cho chú một chút thời gian như vậy, chú đã làm mẹ cháu bị thương khắp người!” Giọng nói của Viễn Đan không những không vui, hơn nữa còn là sự chỉ trích, xem ra cậu cần phải xem xét lại đối tượng xem mắt của mẹ rồi.
Thịnh Trình Việt kinh ngạc một chút, ngay cả Thịnh Tuấn Hạo ở bên cạnh cũng kinh hãi, hoặc có thể ở trong ấn tượng của cậu ấy, trước nay vẫn không có ai dám nói chuyện với bố mình như vậy, Viễn Đan này lại dám chỉ trích bố cậu ấy, giỏi thật.
Lúc này Tiêu Mộc Diên cũng đã tỉnh, cô chỉ là không muốn mở mắt, khắp người đều không có sức lực, cô giơ tay chỉ về hướng trong phòng. Cô muốn quay về phòng nằm, ngủ một giấc thật ngon.
“Tên nhóc nhà cháu dám khoa tay múa chân với chú, để sau chú sẽ tính sổ với cháu.” Thịnh Trình Việt dứt lời liền ôm Tiêu Mộc Diên đi thẳng vào trong phòng.
Ba đứa nhỏ ở phía sau cũng mau chóng đi theo, dường như bọn trẻ cũng rất lo lắng cho Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt vừa đặt Tiêu Mộc Diên lên giường, Nguyệt Nguyệt ở phía sau anh đã mang nước đến cho Tiêu Mộc Diên, còn Viễn Đan lại dịch một chiếc ghế ngồi bên cạnh Tiêu Mộc Diên trông nom cô, con trai của anh càng khoa trương hơn, bưng cơm đi vào. Nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ trong chớp mắt như vậy, anh cảm nhận được sự ấm áp, cảm nhận được cái gọi là mùi vị gia đình.
Nhưng trong nháy mắt liền bị sự lạnh lùng trên người anh thay thế, sao anh có thể đột nhiên có cảm giác như vậy.Trong lòng anh, không có Cao Ngọc Mai sẽ không có gia đình.Anh tin rằng, Cao Ngọc Mai nhất định sẽ trở về.
Anh không ở lại nữa, quay người rời đi. Hóa ra anh cũng có lúc hoảng loạn như vậy, không biết từ lúc nào trái tim anh đã không còn “dáng vẻ” giống như ngày hôm nay. Kể từ sau khi Cao Ngọc Mai rời đi, trái tim anh dù thế nào cũng chưa từng hoảng loạn. Nhưng hôm nay, bởi vì Tiêu Mộc Diên, bởi vì người phụ nữ đã có hai đứa con này, trái tim anh lại ngổn ngang.
Lúc bước ra ngoài anh mới phát hiện, hóa ra trời đã tối, gió thổi lên người anh có chút lạnh, chỉ là anh không cảm nhận được. Trong đầu anh đều là cảnh trước khi anh rời đi, ấm áp đến thế.
Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng cong cong đã lộ ra, chỉ là vẻ rực rỡ có chút u tối, những ngôi sao cũng có ít đến đáng thương, lát nữa khi mây đen kéo đến, che lấp đi mặt trăng, bầu trời lại tối thêm vài phần. Anh thu lại ánh nhìn, quay người lên xe. Anh lái xe với tốc độ nhanh nhất, dường như như vậy mới có thể trút hết những phiền não ưu tư trong lòng anh.
“Mẹ, mẹ cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Là tên Thịnh Trình Việt đó ức hiếp mẹ à? Nếu đúng như vậy, mẹ hãy nói với con, con giúp mẹ xả giận.” Viễn Đan ngồi bên giường của Tiêu Mộc Diên, vừa nhắc đến Thịnh Trình Việt, gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của cậu tựa như vẫn còn biểu cảm tráng chí đầy căm phẫn.
Tiêu Mộc Diên nhìn biểu cảm của con trai mình, nụ cười thật sự có chút miễn cưỡng, nhưng chính mấy đứa nhỏ này đã giúp tâm trạng của cô khá hơn nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn hẳn.
“Cô Diên, thật sự là bố, là bố đã bắt nạt cô sao?” Thịnh Tuấn Hạo vẫn là không nhịn được hỏi.Trong lòng cậu, Thịnh Trình Việt cho dù có lạnh lùng thế nào chăng nữa, nhưng cũng không đến mức đánh phụ nữ. Cậu nghĩ bố cậu không phải là người như vậy, chắc chắn có hiểu lầm gì đó.
Nhưng vào lúc này Nguyệt Nguyệt cũng tức giận đẩy Thịnh Tuấn Hạo ra, không để Thịnh Tuấn Hạo lại gần mẹ của mình.
“Sau này cậu cũng đừng lại gần mẹ tớ như thế nữa. Bố cậu là người xấu, đánh mẹ tớ thành ra như thế này. Sau này tớ cũng sẽ không gả cho cậu, tớ ghét bố cậu, vì vậy cũng sẽ ghét cậu.”
Nguyệt Nguyệt sau khi đẩy Thịnh Tuấn Hạo ra, cô bé ngồi ở bên cạnh Tiêu Mộc Diên.
Vẻ mặt Thịnh Tuấn Hạo đầy tủi thân đứng ở một bên, bố cậu đánh cô Diên, vậy cũng không phải là chuyện của cậu, cậu vô tội, cậu cũng không muốn để cô Diên bị thương.
“Đúng vậy, mẹ, chúng ta đi thôi, sau này chúng ta cũng đừng đến nhà bọn họ nữa.” Trong lúc nói chuyện Nguyệt Nguyệt vẫn kéo tay của Tiêu Mộc Diên, tựa như dù một chút cũng không muốn ở lại chỗ này.
Thịnh Tuấn Hạo rất muốn nói đừng bắt Tiêu Mộc Diên đi, nhưng sau khi vừa nhìn thấy Tiêu Mộc Diên bị bố cậu làm bị thương đến bộ dạng này, cậu cũng không nói được gì. Bố cậu sao có thể đối xử với cô Diên như vậy chứ?
Tiêu Mộc Diên chỉ cười nhẹ nhàng, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Thịnh Tuấn Hạo.Cô nở ra một nụ cười trìu mến. Đây là chuyện giữa cô và Thịnh Trình Việt, không nên dây dưa đến Thịnh Tuấn Hạo. Cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể để cậu bé tăng thêm áp lực trong lòng.
“Tuấn Hạo lại đây, bố cháu không bắt nạt cô, là do cô không cẩn thận nên bị thương, cháu phải tin bố cháu.” Trong lúc nói, Tiêu Mộc Diên vẫn vẫy tay với Thịnh Tuấn Hạo, trên khuôn mặt cô vẫn nở nụ cười.
Thịnh Tuấn Hạo nhìn Nguyệt Nguyệt, rồi lại nhìn Viễn Đan, cuối cùng mới từ từ bước về phía Tiêu Mộc Diên. Không phải cậu không tin Thịnh Trình Việt, là bởi Thịnh Trình Việt chưa từng trao niềm tin cho cậu.
“Nguyệt Nguyệt lớn lên muốn gả cho Tuấn Hạo sao?”Tiêu Mộc Diên đột nhiên giống như là nhớ đến chuyện gì đó, cô nói. Mặc dù biết bọn trẻ đều là chơi đùa thôi, nhưng vẫn nhịn không được cười hỏi.Thật ra cô vẫn rất thích Tuấn Hạo. Nếu sau này có cơ hội, cô hy vọng con gái cô có thể gả cho Tuấn Hạo.Tuy rằng Thịnh Tuấn Hạo vẫn còn nhỏ, nhưng cô lại có thể cảm nhận được, sau này Tuấn Hạo nhất định sẽ là một người đàn ông rất tốt.
Nguyệt Nguyệt đỏ mặt, nhưng rất nhanh chóng liền ngẩng đầu lên.
“Trước đây con nghĩ như vậy, nhưng bây giờ con không muốn gả cho cậu ấy. Bởi vì con không thích bố cậu ấy, quá gia trưởng, thật sự cực đáng ghét.”
Thịnh Tuấn Hạo không nói, lại là bởi vì bố cậu, lẽ nào bố cậu thật sự tệ như thế sao? Mặc dù cậu cũng biết, bố của cậu quả thực khá tệ.
“Đúng vậy, còn có một Thịnh Trình Việt!” Vừa nhắc đến Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên cũng thở dài một hơi, trong giọng nói đó dường như pha trộn rất nhiều bất lực, còn có một chút thương cảm. Thịnh Trình Việt mang đến cho cô nhiều sự tủi nhục đến thế, nếu cô còn muốn gả con gái cho con trai anh, lẽ nào còn chê sự tủi nhục anh mang lại vẫn chưa đủ nhiều?
Ngay lúc này, chuông cửa bỗng vang lên. Mấy người bọn họ cùng ngẩn người ra, bởi vì Thịnh Trình Việt có chìa khóa, nên người ấn chuông tuyệt đối không phải là anh, nhưng vậy sẽ là ai chứ? Tiêu Mộc Diên bất giác nhìn đồng hồ trên tường, đã muộn thế này rồi.
Nhưng cùng lúc đó, điện thoại của cô cũng reo…
����������