Sáng sớm hôm sau, Thịnh Trình Việt nắm tay Tiêu Mộc Diên đi ra khỏi cửa phòng thì đúng lúc gặp mấy đứa bé đang ăn sáng.
Chúng tỏ ra hơi giật mình khi thấy Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên thức dậy cùng lúc.
"Wow wow, ba, bức thư tình buồn nôn đó của ba làm mẹ cảm động à?"
Nguyệt Nguyệt trêu chọc làm cho hai người vừa bước ra khỏi cửa phòng cảm thấy hơi lúng túng.
Tiêu Mộc Diên suy nghĩ một chút, hình như hôm qua mình chưa đánh giá gì về bức thì tình đó nhỉ?
"Được rồi, ngày mai là thi cuối kỳ đấy!" Thịnh Trình Việt giả vờ ho khan mấy tiếng sau đó dắt Tiêu Mộc Diên ngồi vào bàn ăn.
Nói đến cuộc thi cuối kỳ, mọi người đều rất có lòng tin. Trong thời gian này chúng đều cố gắng hết mức, nếu không đạt loại xuất sắc thì mới là một chuyện không khoa học.
Tiêu Mộc Diên thấy các cục cưng đều tự tin như vậy nên cũng lựa chọn tin tưởng chúng.
"Mẹ, mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa, nếu ngày đó bọn con đi chơi hồ thì mẹ nghĩ nên mặc quần áo nào cho hợp?" Nguyệt Nguyệt nói.
"Nguyệt Nguyệt, tự tin là chuyện tốt nhưng con như vậy là quá tự phụ nha." Cô sẽ không nói rằng mình không lo lắm về mấy đứa khác mà lo lắng nhất cho Nguyệt Nguyệt, lần nào điểm toán học của cô bé cũng kém một chút, thật sự quá đáng tiếc.
Nguyệt Nguyệt yên lặng cho Tiêu Mộc Diên một cái liếc mắt.
"Mẹ, mẹ còn chưa hiểu rõ Nguyệt Nguyệt đấy!" Tuấn Hạo ở bên cạnh nhảy ra phá đám.
Tiêu Mộc Diên không hiểu nhìn Tuấn Hạo, lời này là sao?
Tuấn Hạo nói: "Nguyệt Nguyệt nói nên suy nghĩ xem có quần áo gì có thể mặc, vậy chỉ có một nguyên nhân là..."
"Em ấy muốn mua quần áo mới!" Viễn Đan vừa vặn nói tiếp.
Nguyệt Nguyệt bị hai anh trai kết hợp cười nhạo nên đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nhìn Tiêu Mộc Diên, lúng túng cười mấy tiếng, sau đó nói rất thẳng thắn: "Mẹ, mấy anh nói đúng đấy, con cảm thấy hình như mấy mẫu trang phục JO mới ra đều rất đẹp, có thể cho con vài bộ không?"
Tiêu Mộc Diên: "..."
Thịnh Trình Việt cảm thấy người nhà này thật quá ăn ý, anh thở dài, đúng là có lúc cũng không theo kịp suy nghĩ của chúng, chẳng lẽ mình đã già rồi ư?
"Nguyệt Nguyệt, con mới tuổi này mà sao đã biết chạy theo thương hiệu thế?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Nguyệt Nguyệt cười nói: "Bởi vì nhãn hiệu này là do mẹ thành lập mà! Trong khối bọn con có rất nhiều bạn mặc quần áo của JO nhưng đều không biết đây là thương hiệu do mẹ con sáng tạo ra, nếu như biết thì chắc họ sẽ hâm mộ con chết!"
Nguyệt Nguyệt sẽ không nói là mỗi lần bọn họ thấy cô bé mặc mẫu mới nhất thì đều áp sát tới gần, hỏi cô bé rốt cuộc mua được ở đâu nhưng cô bé luôn kiêu ngạo nói với họ: "Chỉ là đúng dịp mua được mà thôi."
Sau đó không biết vui vẻ cỡ nào khi nhìn thấy dáng vẻ thở dài của họ. Được rồi, cô bé thừa nhận mình là loại người thích khoe khoang như vậy đấy, nhưng cũng do quần áo của Tiêu Mộc Diên có chất lượng tốt nên mới đáng giá khoe khoang mà.
"Được rồi, đừng nhiều lời, ăn xong rồi đi học đi." Tiêu Mộc Diên kịp thời cắt đứt công cuộc nịnh hót kế tiếp của Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt nhìn Tiêu Mộc Diên, le lưỡi một cái, vốn muốn kháng nghị với Tiêu Mộc Diên nhưng ai biết trong chén của cô bé lại thêm một quả trứng luộc.
"Mẹ, con không thích ăn trứng luộc." Nguyệt Nguyệt bĩu môi tỏ vẻ dễ thương, còn nháy nháy đôi mắt linh động của mình.
Nhưng Tiêu Mộc Diên lắc đầu. Cô kiên trì nói không được với Nguyệt Nguyệt: “Con nhìn xem bây giờ chiều cao của mình và anh con chênh lệch bao nhiêu?"
Nguyệt Nguyệt nghe lời nhìn sang bên cạnh một chút, được rồi, cô bé cũng không biết tại sao trước kia cô bé vẫn cao bằng mấy người Viễn Đan nhưng bây giờ... Cô bé cũng không đành lòng nói nhiều.
"Mẹ, mẹ đừng chọc vào chuyện đau lòng của con được không?" Nguyệt Nguyệt ý kiến.
Nhưng ý kiến không có kết quả: “Nếu con không kén ăn thì mẹ nghĩ bây giờ vóc dáng của tụi con đều gần như nhau."
Nguyệt Nguyệt nhìn sang bên cạnh một chút rồi đột nhiên nhìn vào Quả Quả, cô bé nói: "Mẹ, mẹ xem này, bây giờ chiều cao của Quả Quả và con cũng không chênh lệch bao nhiêu."
Tiêu Mộc Diên còn chưa lên tiếng thì Tuấn Hạo đã mở miệng trước: “Hình như lúc này cậu ta cao hơn em khoảng hai centimet, sinh nhật của cậu ta sau em tám tháng."
Nguyệt Nguyệt: "..." Tại sao cô bé lại dùng Quả Quả làm bia đỡ đạn? Bây giờ hối hận vẫn kịp chứ?
"Được rồi, con cứ ngoan một chút được không?" Tiêu Mộc Diên nói.
Sau đó Nguyệt Nguyệt cũng không còn cách nào đành cầm quả trứng luộc lên, bóc vỏ rồi cho vào miệng, cô bé thề là không phải mình chịu thua Tiêu Mộc Diên mà đang ép mình, vì cô bé mong ước khi lớn lên mình sẽ trở thành một người đẹp cao gầy.
Sau khi ăn xong bữa sáng, bọn trẻ được tài xế đưa đến trường, Thịnh Trình Việt cũng phải đi làm.
Trước khi rời đi, Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên hỏi: "Chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh à?"
"Em cần phải có gì muốn nói với anh à?" Tiêu Mộc Diên hỏi ngược lại.
"Em thật vô tình, dù biết hôm qua anh không làm gì sai mà em cũng không đối xử thật tốt với anh." Thịnh Trình Việt nói xong thở dài một hơi.
Tiêu Mộc Diên nhìn thằng nhóc lớn cao hơn cô một cái đầu ở trước mặt, đột nhiên cười: “Chẳng lẽ anh cảm thấy mình rất oan ức à?"
Thịnh Trình Việt gật đầu, anh nhìn Tiêu Mộc Diên, nói:"Anh thật oan mà!"
Tiêu Mộc Diên không nói nên lời: "Như vậy đi, sao em cảm thấy anh cưới em là nỗi oan lớn nhất đời anh nhỉ, hay là chúng ta đến tòa án ly dị đi? Đợi chúng ta không còn quan hệ gì thì anh cũng hết oan ức đúng không?"
"Vợ, em đùa à?" Thịnh Trình Việt thử dò hỏi.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Không, em đang nghiêm túc."
"..." Thịnh Trình Việt lập tức đổi giọng: “Vợ, đột nhiên anh cảm thấy mình không oan ức, cảm thấy chắc chắn rằng có được người vợ như em là chyện may mắn nhất trên đời."
Mặc dù trong lòng Tiêu Mộc Diên dâng lên vô số nụ cười nhưng vẻ mặt vẫn không tốt hơn, cô nhìn Thịnh Trình Việt và nói: "Đừng, em thật sự cảm thấy mình quá đáng, đã để anh bị oan ức."
"Không oan ức, không oan ức." Thịnh Trình Việt nói ngay, trên mặt còn mang theo nụ cười nịnh nọt, khi đang nói, anh còn đánh lén hôn lên gò má Tiêu Mộc Diên: "Bây giờ không còn sớm, anh phải đi làm. Vợ, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, chắc chắn anh sẽ về nhà đúng giờ."
Tiêu Mộc Diên phản ứng không kịp, đến khi đáp lại thì Thịnh Trình Việt đã rời đi, cô giơ tay sờ lên chỗ gò má mà Thịnh Trình Việt vừa hôn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
"Bà chủ, trông ông chủ rất yêu cô đấy!"
Dì Lưu thấy hết trong mắt một màn vừa rồi, từ tận đáy lòng bà cũng vui mừng cho Tiêu Mộc Diên, chỉ cần người nhà này bước tiếp cùng nhau là sẽ luôn cho người khác một loại cảm giác hạnh phúc.
Tiêu Mộc Diên chỉ cười nhàn nhạt khi nghe được lời dì Lưu, sau đó quay vào nhà, cầm lấy giấy bút thiết kế quần áo hợp với trẻ con.
Khi Tiêu Mộc Diên cầm bút một lần nữa thì cảm thấy tay hơi cứng, cô nghĩ chắc là do đã lâu rồi mình chưa thiết kế quần áo. Cũng không biết lần này thiết kế ra quần áo có hợp với sở thích của Nguyệt Nguyệt không?