Bên cạnh sẽ có một đội ngũ chuyên nghiệp thảo luận về các vấn đề của họ, cũng sẽ không quá xem trọng lời của anh ta, đúng là anh ta thật sự có thể giúp cô nhưng cũng không thể giúp quá nhiều.
Nhưng nếu những người khác ở vị trí của anh ta thì càng không thể giúp, nguyên nhân chính là anh ta có tài năng còn có một phần là vì gia đình anh ta, nếu anh ta là con nhà bình thường thì chắc cũng sẽ không hào hứng nói rằng có thể giúp đỡ cô.
Nếu nói Âu Vũ Đình là người đứng đầu cả nước thì có lẽ người đứng ra tổ chức chỉ xem hạng nhất như một trò đùa để gây sự chú ý của người khác mà thôi.
Nhưng Thịnh Thảo An cũng không hiểu quá rõ những chuyện này, cô ta tới đây chỉ để tìm liên minh. Nhưng mặc kệ cô ta đổi giọng thế nào thì từ đầu đến cuối, Tiêu Mộc Diên vẫn không thay đổi.
"Em nói thật nhé, hôm nay em đến đây tìm chị bởi vì..."
Thịnh Thảo An muốn nói ra mục đích của mình nhưng Tiêu Mộc Diên đã mở miệng trước.
Cô nói:"Rất xin lỗi, tôi không giúp được cô."
"Chị dâu, em vẫn chưa nói gì mà!"
"Nếu như liên quan cuộc thi toàn quốc thì dù tôi là giám khảo cũng không thể giúp được gì cho cô." Tiêu Mộc Diên nói tiếp.
Nghe được lời Tiêu Mộc Diên, Thịnh Thảo An cau mày theo bản năng, cô tôi cũng vì hạnh phúc của vợ chồng họ mới đi làm ở công ty kia, nhàm chán không nói, còn không thể ăn mặc những bộ quần áo đẹp. Thật ra công ty cũng không quy định như vậy, chỉ vì Tô Anh cảm thấy cô ta đoạt sự nổi bật của mình nên chạy đến tố cáo với Thịnh Thắng.
Ngày đó trong lúc làm việc, cô ta vô tình ngủ quên nên tùy ý đến trễ, kết quả cô ta nhìn thấy Thịnh Thắng và Tô Anh bước trên hành lang. Tô Anh thân mật khoác tay Thịnh Thắng và nói.
"Chú Thịnh, cháu thấy chị Thảo An ăn mặc quá lộ nha! Bây giờ trong công ty có rất nhiều người nhìn chị ấy đấy, còn đều là nam, cháu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì chị Thảo An có thể sẽ gặp nguy hiểm, chú khuyên chị ấy một chút đi."
Lúc ấy Thịnh Thảo An muốn xông thẳng ra, vọt tới trước mặt Tô Anh và cho cô ta một cái tát, cô thích mặc thế nào thì mặc, cô ta dựa vào cái gì mà quản cô? Nhưng vì có Thịnh Thắng ở đó nên cô không tiện xông ra. Nếu có mâu thuẫn trực tiếp với Thịnh Thắng thì chắc khi về nhà cô sẽ bị mẹ mình mắng.
Vì vậy, cô ta cố nhịn, cũng đang mong đợi Thịnh Thắng đừng nên nghe lời Tô Anh, kết quả...
Thịnh Thắng ôm Tô Anh, vỗ bả vai cô ta nói: "Chỉ có Anh Anh hiểu chuyện, có nguyên tắc, nếu Thảo An nhà chú mà ngoan bằng một nửa cháu thì tốt quá!"
Sau đó, Tô Anh cũng lao vào ngực Thịnh Thắng, đập vào ngực ông ta và nói: "Chú Thịnh chỉ biết trêu chọc cháu."
Thịnh Thắng nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của Tô Anh càng ôm chặt cô ta hơn.
Sau đó họ còn nói gì, cũng làm gì đó nhưng Thịnh Thảo An không nhàn rỗi nhìn bọn họ. Nhưng sau đó... Cô ta bị Thịnh Thắng quy định không thể mặc quần áo trong tủ mình. Còn trực tiếp cho người đốt tủ quần áo của cô ta, tuy sau đó cũng đổi cho cô ta một tủ quần áo nhưng đều là kiểu mà cô ta đang mặc. Một số bộ hơi đơn giản nhưng một vài bộ... Thật sự quá quê mùa.
Thịnh Thảo An cũng nghĩ đến việc tức giận, cãi nhau với Thịnh Thắng nhưng đều bị Âu Liên ngăn lại, Âu Liên thường xuyên nói: "Bây giờ không nên làm ba con tức giận, nếu như ông ấy tức giận không cần mẹ con chúng ta thì chúng ta không còn cách nào hết."
Thịnh Thảo An cảm thấy Âu Liên quá nhát gan, đồng thời cô ta cũng nghĩ mình ở đây tức giận không có cách gì, nếu mình có thể có năng lực chống lại lời Thịnh Thắng thì chắc là suy nghĩ dẫn Âu Liên bỏ đi sẽ không dao động.
Tiêu Mộc Diên thấy một hồi lâu mà Thịnh Thảo An cũng không nói gì thì nghĩ rằng cô ta vẫn luôn tức giận, nhưng dáng vẻ của Thịnh Thảo An lại không giống dáng vẻ đang tức giận.
"Thảo An?" Tiêu Mộc Diên thử dò xét gọi Thịnh Thảo An một tiếng.
Vì Tiêu Mộc Diên gọi lớn tiếng nên Thịnh Thảo An phục hồi tinh thần, cô ta nhìn Tiêu Mộc Diên và hỏi: "Chị dâu, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Mộc Diên lại là thử hỏi dò: "Cô không tức giận chứ?"
Thịnh Thảo An lắc đầu, cô ta chỉ hơi khó hiểu: “Chị dâu, em chỉ khó hiểu là tại sao chị không thể giúp em một chút chứ? Rõ ràng Tô Anh là kẻ địch chung của chúng ta!"
Tiêu Mộc Diên suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có thể nói sự thật về chuyện này cho cô ta nên rốt cuộc giải thích một chút.
Khi nghe được nội dung ẩn của cuộc thi, cô ta giật mình: “Không thể nào, em còn tưởng rằng nếu mình đạt giải nhất toàn quốc thì có thể nở mày nở mặt một chút, ngồi ở vị trí giám khảo chỉ điểm giang sơn, kết quả... Thôi, đột nhiên em cảm thấy đạt giải nhất gì đó cũng không quan trọng nữa."
Tiêu Mộc Diên hết biết nói gì, thì ra là như vậy, những gì cô ta nói lúc trước đều là giả, cô ta muốn làm ban giám khảo thôi!
"Nhưng hình như em cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ chiến thắng của Tô Anh, dù sao nếu như cô ta quyết định tham gia thì chắc chắc sẽ nũng nịu với ba em, hơn nữa để cho ông ta lên tiếng chào hỏi ban giám khảo trước. Chắc không có ai dám không cho nhà họ Thịnh mặt mũi. Cứ như vậy thì người đứng đầu không phải là cô ta à, như vậy không được." Thịnh Thảo An lại nói.
Tiêu Mộc Diên cũng có nghĩ đến chuyện này, đột nhiên cô cười nói: "Đúng vậy, nếu như nhà họ Thịnh ra mặt, thì tất nhiên mặt mũi lớn. Nhưng cô nghĩ với tính tình cha cô thì dù nói là chăm sóc người của Thịnh Thế tham gia cuộc thi cũng chắc chắn không chỉ mặt gọi tên bảo phải chăm sóc Tô Anh. Nói đến người thân thì cô vẫn là con gái duy nhất của nhà họ Thịnh đấy!"
Tiêu Mộc Diên nhắc nhở như vậy thì Thịnh Thảo An cũng nghĩ rõ ràng. Cô ta nhớ đến cha của mình, cái gì đều không tốt nhưng rất sĩ diện, giống như chuyện Tô Anh là người tình của ông ta thì dù mọi người đều biết nhưng chắc chắn ông ta sẽ không để người khác bàn tán sau lưng. Dù sao chuyện này ảnh hưởng đến hình tượng huy hoàng của ông ta.
"Chị dâu, chị nói đúng, nhưng chúng ta phải làm sao để thắng Tô Anh đây?" Thịnh Thảo An hỏi tiếp.
Tiêu Mộc Diên nói: "Bây giờ còn hai tháng mới bắt đầu cuộc thi toàn quốc, chúng ta vẫn không cần vội, trước hết cô hãy bắt tay chuẩn bị một chút, đến lúc đó chúng ta có thể dựa vào tình hình mà làm việc."
Thịnh Thảo An gật đầu, chỉ nhờ những lời của Tiêu Mộc Diên nên lúc này cô ta tràn đầy lòng tin vào bản thân.
"Được rồi, vậy trước hết em trở về chuẩn bị."
Thịnh Thảo An nói xong thì rời khỏi nơi này.
Mà Thịnh Thảo An rời đi không lâu thì Tiêu Mộc Diên nhận được điện thoại do ban tổ chức cuộc thi quốc gia gọi tới, họ muốn Tiêu Mộc Diên làm giám khảo cho cuộc thi lần này.
Tất nhiên Tiêu Mộc Diên đồng ý, mặc dù đa số giải nhất kiểu này chỉ dùng để trưng bày nhưng thỉnh thoảng cũng có thể là điều gì khác.
"Vậy chúng tôi sớm chào mừng cô Tiêu gia nhập chúng tôi."
"Có thể gia nhập ban giám khảo là vinh hạnh của tôi, còn phải cám ơn các anh đã cho tôi cơ hội này."
Bọn họ nói mấy câu rồi cúp điện thoại.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nói chuyện điện thoại với người của ban tổ chức xong thì ném điện thoại qua một bên, đi thẳng lên ban công tắm nắng.
Gần tối, bọn trẻ trở về cùng nhau. Tiêu Mộc Diên cũng không quản lý chúng quá chặt, chỉ đến khi muốn hỏi chúng tối nay muốn ăn gì thì đột nhiên phát hiện hình như chúng thiếu một đứa.