"Viễn Đan đâu rồi?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Nguyệt Nguyệt nghe vậy cho Tiêu Mộc Diên một cái liếc mắt: “Mẹ, không phải là đến bây giờ mẹ mới phát hiện Viễn Đan không có đây đấy chứ?"
"A..." Tiêu Mộc Diên đột nhiên không có gì để nói nói, bởi vì Nguyệt Nguyệt nói đúng, đúng là bây giờ cô mới phát hiện Viễn Đan không có ở đây.
"Con có thể nói với mẹ xem Viễn Đan đi đâu chứ?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
"Viễn Đan nói muốn thảo luận với các bạn học về chuyện cuộc thi, sẽ về trễ một chút. Mấy người bọn con cảm thấy ở trường học nhàm chán nên bọn con về trước." Tuấn Hạo giải thích.
Bên cạnh, Nguyệt Nguyệt vòng hai tay trước ngực, nói: "Đúng vậy, không sai chút nào."
"Được rồi." Tiêu Mộc Diên lại hỏi: "Tối nay các con muốn ăn gì? Hôm nay dì Lưu bảo bận bịu quét dọn vệ sinh nên quên mua thức ăn, đúng dịp các con có thể nói xem các con muốn ăn gì vào buổi tối rồi chúng ta đi mua."
"Mẹ, mẹ định đi siêu thị à?" Nguyệt Nguyệt hỏi.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu, bây giờ bụng của cô ngày càng to, cũng không dám đi dạo lung tung ở siêu thị gì nữa, sợ đi đường nhiều thì cơ thể sẽ không thoải mái.
"Được rồi." Trong nháy mắt, mặt mày Nguyệt Nguyệt đang vui vẻ trở nên ủ rũ, cô bé vốn nghĩ là có thể đi dạo siêu thì với mẹ mình chứ.
Thấy dáng vẻ mất mát của Nguyệt Nguyệt, Tiêu Mộc Diên hỏi: "Nguyệt Nguyệt, con sao vậy?"
"Không có gì." Trong đáy lòng, Nguyệt Nguyệt an ủi mình, dù không thể đi siêu thị cũng phải làm bài thi thật tốt, vậy cả nhà bọn họ vẫn có thể cùng đi chơi hồ.
"Vậy trước hết các con nói xem muốn ăn gì đi, hoặc là chúng ta cũng có thể gọi món bên ngoài?" Tiêu Mộc Diên hỏi ý kiến bọn nhỏ.
Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: "Hình như con không có món gì đặc biệt muốn ăn, hay là hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi. Cũng vừa vặn để cho dì Lưu nghỉ ngơi một chút, hình như con cảm thấy dì Lưu làm việc cả ngày rất mệt mỏi."
Bên cạnh, đúng lúc dì Lưu đi ngang và nghe được những lời này, càng nhìn bộ dáng của Nguyệt Nguyệt cô càng cảm thấy cô bé chính là một thiên thần nhỏ.
"Bình thường các con lướt điện thoại nhanh như vậy thì thuận tiện cũng giải quyết giúp phần của mẹ đi." Tiêu Mộc Diên nói xong, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, cô lại nói: "Mẹ nghe điện thoại trước, lát nữa quay lại."
Mấy đứa bé trợn mắt nhìn nhau, Tuấn Hạo cảm thấy có chút gì đó bất thường.
"Mọi người có cảm thấy mẹ lấy cớ không nấu cơm không?"
"Dì Lưu, hôm nay dì thật sự quên mua thức ăn ư?" Quả Quả cầm vạt áo dì Lưu và hỏi.
Dì Lưu nghe vậy lập tức lắc đầu, bà nói: "Sao lại vậy chứ? Mỗi ngày tôi đều đựng đồ ăn đầy tủ lạnh, cậu chủ đừng nói bậy nha."
Bà nghe thấy lời Quả Quả lập tức không vui, thế không phải đang nghi ngờ tố chất chuyên nghiệp của bà à?
Nguyệt Nguyệt nghe được lời của dì Lưu, hơi rũ mắt, ba bọn họ lừa gạt mẹ như vậy thì cũng thôi đi, không ngờ lúc này mẹ bọn họ cũng đem ra làm cái cớ.
Nhưng nếu như mẹ không nấu cơm cũng không sao cả, dù sao dì Lưu cũng nấu ăn rất ngon.
"Xảy ra chuyện gì à?" Dì Lưu không rõ cho nên hỏi, hình như bà cảm thấy bầu không khí này không đúng lắm!
Bọn nhỏ đồng loạt lắc đầu nói: "Không có gì."
Dì Lưu vẫn cả thấy kỳ lạ ở đâu, bà nói: "Cơm tối đã nấu xong lâu rồi, vừa rồi bà chủ cũng đã nấu thức ăn, nếu mọi người đói thì tôi có thể bê đồ ăn ra cho mọi người ăn!"
Nghe dì Lưu nói như vậy như vậy, bọn nhỏ lại càng thấy kỳ quái, thế này không phải đã nấu cơm xong à? Tại sao còn phải nói như vậy chứ?
Đợi đến khi dì Lưu bưng thức ăn lên, Thịnh Trình Việt cũng đã về nhà, ngửi được mùi thơm thức ăn, anh cảm thấy tràn đầy hài lòng.
Đến phòng bếp, anh nhìn bọn trẻ đã tự ngồi vào bàn ăn nhưng bên cạnh không thấy bóng dáng Tiêu Mộc Diên, anh hỏi: "Mẹ các con đâu?"
Nguyệt Nguyệt nghe vậy, trong lòng đầy oan ức thay Viễn Đan, cả ba và mẹ đều không ai nghĩ đến anh trước.
"Mẹ vào nhà, mẹ bảo bọn con ăn cơm trước, ba, hay là ba đến ăn trước đi." Nguyệt Nguyệt nói xong lại chỉ một bàn thức ăn không biết tên và nói: "Hình như đây là thức ăn có màu sắc mới mà mẹ nấu, bọn con chưa hề ăn, ba muốn làm người đầu tiên không?"
"Được đấy!" Thịnh Trình Việt vui vẻ đồng ý, anh cầm lấy đôi đũa và con gái đưa qua, nghĩ là con gái hiểu chuyện, nhưng khi anh gắp món ăn mới đưa vào miệng, mặt anh xanh mét trong nháy mắt.
"Ba, ba sao vậy?" Nguyệt Nguyệt cố giả vờ lo lắng hỏi.
Lúc này, Thịnh Trình Việt hoàn toàn không biết nên làm cái gì mới tốt, anh đang nghĩ muốn nhả ra, nhưng lại nghĩ đây là do Tiêu Mộc Diên nấu nên anh lại chần chờ. Muốn nuốt nhưng dường như không nuốt trôi mùi vị này. Món ăn này có bề ngoài đẹp nhưng khi cắn vào một miếng thì tất cả đều là muối cặn...
Bây giờ, tinh thần cô vẫn đi vào trạng thái thần tiên chưa tỉnh hồn.
Mà các bạn nhỏ trên bàn ăn đều mang thái độ nghi ngờ, nếu món ăn mà Tiêu Mộc Diên nấu hỏng cũng không sao, cùng lắm để dì Lưu lại nấu một mâm thức ăn nữa, vì sao cô lại hoảng hốt bỏ chạy?
"Dì Lưu, trong tủ lạnh còn thực phẩm ư?" Nguyệt Nguyệt hỏi.
Vừa rồi Dì Lưu không quá chú ý, nhưng lại có hai người đặt câu hỏi chắc là có vấn đề gì mới đúng, vì vậy bà đến xem một chút, kết quả ngạc nhiên phát hiện đúng là không còn gì. Rõ ràng hôm nay bà vừa để đồ đầy tủ lạnh nhưng mấy thứ đó đâu rồi?
Bà lại đến thùng rác và nhặt được rất nhiều loại thực phẩm, rau xanh nên nghĩ có thể là do Tiêu Mộc Diên nấu ăn nên hết sạch nguyên liệu nấu ăn.
"Ông chủ, cậu chủ, cô chủ, tôi thật sự đã để đầy tủ lạnh." Dì Lưu giải thích, không thể để cho người khác hiểu lầm là bà ăn bớt tiền mua thức ăn."Chắc thức ăn cũng do bà chủ nấu chín."
"Dì Lưu, chúng cháu không hề nghi ngờ gì dì,dì yên tâm đi. Hôm nay cả nhà chúng cháu ăn thức ăn ngoài, dì có thể nói với cháu xem dì muốn ăn gì." Nguyệt Nguyệt cầm điện thoại di động bước đến trước mặt dì Lưu còn cọ cọ vào bà và nói: "Thời gian này đúng là khổ cho dì, Nguyệt Nguyệt thật đau lòng vì dì."
Dì Lưu nghe thấy thật ấm lòng.
Khi Viễn Đan về thì sắc trời đã tối, cậu ta nói với mấy đứa bé khác là sẽ về trễ một chút nhưng cũng không nói với họ là không cần ai đến đón nha! Nếu không phải rất may là trước cổng trường còn có chuyến xe buýt và trên người cậu ta còn tiền thì cậu ta thật sự không về được.
Nhưng dù cậu ta về trễ như vậy mà hình như người nhà cũng hoàn toàn không có gì muốn nói với cậu ta.
"Viễn Đan, con về rồi à?"
Vẫn là Tiêu Mộc Diên vừa nghe điện thoại xong, quay lại thấy cậu ta trước.
Thịnh Trình Việt ở bên cạnh nghe được lời nói của Tiêu Mộc Diên mới rốt cục phát hiện vừa rồi trên bàn ăn không có sự tồn tại của Viễn Đan.
Viễn Đan nhìn dáng vẻ của Thịnh Trình Việt biết suy nghĩ của anh, cậu ta cũng sẽ không nghĩ là lương tâm của Thịnh Trình Việt cảm thấy thế nào và nói chuyện với cậu ta một chút.
Đó là không thể nào, Thịnh Trình Việt nhanh chóng đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, rất quen thuộc ôm bả vai cô.